Cả người Thẩm Dao run rẩy mạnh mẽ, lớp trang điểm trên mặt cô ta vốn để trang trí, vào lúc này gương mặt trắng bóc nhanh chóng phát ra vẻ doạ người.
Du Ân thấy thế quyết định rời đi trước, dù sao Thẩm Dao cũng tự mình tạo nên kết cục thảm hại, Thẩm Dao tự giải thích với Phó Đình Viễn là được.
Ai ngờ cô vừa đi tới cửa, Phó Đình Viễn đã kéo cô trở lại, hơn nữa còn dùng giọng điệu không mấy thiện cảm chất vấn cô: “Em đi đâu?”
Du Ân hơi nhíu mày, anh vô cùng tức giận, lực trên tay khiến cánh tay cô rất đau.
Cô cố gắng bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Phó, đây là chuyện giữa hai người, nếu tôi ở lại đây thì không thích hợp cho lắm.”
Tay nắm tay cô tăng thêm lực, giọng điệu cũng tăng cao mấy bậc: “Chuyện giữa hai người bọn tôi? Cô ta nguy tạo giấy báo mang thai, phá huỷ hôn nhân của hai chúng ta, em nói không liên quan tới em?”
Phó Đình Viễn thật sự không ngờ anh có thể nghe được một cuộc đối thoại như thế, anh vốn tới tìm Du Ân để xin lỗi những lời đã nói với cô ban nãy.
Nhưng anh chưa kịp chờ đến khi Du Ân bước ra, nhưng lại đợi đến khu Thẩm Dao bước vào nhà vệ sinh.
Phó Đình Viễn nghĩ tới sự oán hận Thẩm Dao dành cho Du Ân, cho nên yên lặng đứng chờ ở cửa nghe tiếng động bên trọng, phòng trường hợp Thẩm Dao lại ầmĩxảy ra chuyện gì.
Kết quả lại nghe được cuộc đối thoại như thế, anh vừa khiếp sợ vừa giận.
Anh vẫn luôn không hiểu, vì sao lúc trước Du Ân quyết định nói ly hôn với anh, hoá ra sau lưng có việc làm này của Thẩm Dao.
Du Ân lạnh lùng nói: “Cho dù cô ta có huỷ hoại hay không, bây giờ chúng ta cũng đã ly hôn rồi, chuyện này là cô ta giao phó cho anh, đương nhiên không liên quan tới tôi”
Du Ân nói xong tiếp tục kéo cánh tay mình lại, Phó Đình Viễn vẫn cắn răng nói: “Nếu em đã sớm biết chuyện này, tại sao không nói cho tôi biết?”
Du Ân mím môi nhìn anh một hồi lâu, sau đó chợt dùng sức rút khỏi tay anh, dẫm giày cao gót không quay đầu lại rời đi.
Tại sao cô phải nói cho anh?
Tại sao cô phải truy cứu?
Bởi vì nguyên nhân bọn họ ly hôn hoàn toàn không phải do chuyện Thẩm Dao gây ra.
Thế nhưng dường như Phó Đình Viễn hoàn toàn không biết, dường như anh vẫn luôn đổ lỗi cho những thử ngoại lực buồn cười này làm lý do cho việc ly hôn của hai người.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô phải dùng sức hất Phó Đình Viễn ra, anh khiến cô nổi giận.
Đương nhiên Phó Đình Viễn cũng cảm nhận được sự tức giận của Du Ân, nhưng anh lại cảm thấy khó hiểu.
Thế nhưng bây giờ cũng không phải lúc tính toán những chuyện này, anh lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Dao đang hốt hoảng, luống cuống, lạnh lùng bật ra một chữ: “Nói!”
Thẩm Dao tự biết không thể nói dối chuyện này được nữa, cho nên cũng tỉnh táo lại.
Cô ta hé mở mồi đang mím chặt của mình ra, thản nhiên thừa nhận: “Vâng, đúng là em đã làm chuyện như thế.”
“Thế nhưng là đề nghị của Thiên Thiến, lần đó không phải con bé mang thai sao, lúc em đi cùng con bé đến bệnh viện sinh non, con bé nói chi bằng nguy tạo một tờ kết quả mang thai giả, kích thích Du Ân một chút.”
“Cô ấy nói thời gian đó ông nội anh thúc giục anh và Du Ân sinh con, trong lòng Du Ân chắc chắn rất muốn mang thai cho nên lập tức làm giả tờ giấy này”
Thẩm Dao thừa nhận, nhưng cô ta đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Phó Thiến Thiến.
Sau khi Phó Đình Viễn nghe xong tức muốn bể phổi, cho dù là đề nghị của ai, tóm lại em gái ngoan kia của anh cũng tham gia vào chuyện này.
Đổi với Phó Thiến Thiến, tuy anh không thích tác phong làm việc của cô em gái này, nhưng bình thường vẫn luôn bảo vệ cô ta, cố gắng để cô ta thành một người an ổn, không sầu đời.
Trước kia cô ta luôn không xem trọng Du Ân, cũng thường đến tìm Du Ân gây phiền phức, anh đều mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua cho cô ta.
Thế nhưng anh không ngờ Phó Thiên Thiên lại có thể làm ra chuyện không có giới hạn như thế.
Còn cả Thẩm Dao, tâm tự của cô ta đúng ta…
Vào lúc này, Phó Đình Viễn cũng không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình, năm đó khi anh qua lại với Thầm Dao, thứ
anh thích ở cô ta chính là sự hào phóng, khéo léo và độc lập, mạnh mẽ,
Ban đầu Thầm Dao quyết tâm muốn chia tay với anh, nói là cô muốn chứng minh năng lực tự lập của mình, không muốn dựa vào anh, cũng không muốn dựa vào ba mình.