SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 208

“Chát..” Phó Đình Viễn vừa định nói gì, trong ống nghe bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang dội, tim của anh thắt chặt theo.

Phó Thiến Thiến nói Du Ân bị buộc lại, cho nên tiếng vang này nhất định là Phó Thiến Thiến đánh vào mặt Du Ân.

Tay cầm tay lái của Phó Đình Viễn siết chặt, cái tát này của Phó Thiến Thiến như thể đánh vào mặt anh, làm cho anh đau rát.

Cũng làm cho anh tự trách và hối hận sâu sắc, nếu ban đầu anh đối xử với Du Ân tốt hơn một chút, che chở cho cô, tôn trọng cô hơn, Phó Thiến Thiến sẽ không đến nỗi phách lối như bây giờ, dám tùy tiện tát Du Ân.

Bây giờ Phó Đình Viễn nhớ đến những chuyện này, bỗng nhiên anh có thể hiểu tại sao Du Ân phải ly dị với anh.

“Phó Thiến Thiến, cô chỉ có chút khả năng này thôi à, trừ ỷ thế hiếp người, cô còn biết làm gì?” Lúc này, giọng Du Ân vang lên ở trong điện thoại, tỉnh táo và bình tĩnh, lòng Phó Đình Viễn thắt lại lần nữa Phó Thiến Thiến đắc ý nói: “Tao ỷ thế hiếp người đấy, sao?

Mày có quyền thế mà ỷ vào không?”

Du Ân như cười khẩy một tiếng, Phó Thiến Thiến nổi nóng: “Mày cười cái gì? Một mình mày còn không biết cha ruột là ai thì có tư cách gì ở đó cười người khác?”

Du Ân đùa cợt mà nói: “Mặc dù tôi không biết cha ruột là ai, nhưng vẫn tốt hơn vài người có cha mẹ sinh ra nhưng không có cha mẹ nuôi.”

Nói bóng gió là tố chất Phó Thiến Thiến không kém đứa không cha không mẹ bao nhiêu.

Phó Thiến Thiến bị Du Ân miệng mồm lanh lợi tổn thương lần nữa, giận đến mức tiến lên lần nữa: “Du Ân, mày có tin †ao tát mày thêm một cái không!”

“Phó Thiến Thiến!” Lần này, Phó Đình Viễn quát cô ta.

Phó Thiến Thiến cầm điện thoại, cười nhạt: “Ồ, anh, sao?

Anh đau lòng à?”

“Tự giải quyết cho tốt.” Phó Đình Viễn đã không muốn nói thêm một câu gì với Phó Thiến Thiến, cúp điện thoại, phóng xe.

Nhà họ Phó giáo dục Phó Thiến Thiến không tốt, lân này cô ta nhất định phải trả giá.

Không phải anh không lo lắng cho tình hình của Du Ân, nhưng giờ phút này, trong lòng anh có một ý nghĩ vô cùng kiên định: Đó chính là cho dù Du Ân gặp phải cái gì, anh cũng sẽ không rời khỏi cô.

Cùng lúc đó, ở kho hàng cũ bỏ hoang.

Phó Thiến Thiến bị Phó Đình Viễn uy hiếp lần nữa, sau khi cúp điện thoại thì tức giận căn răng nghiến lợi.

Nhìn sang Du Ân lạnh lùng trên ghế ở bên cạnh, cô ta càng giận không có chỗ phát tiết.

Rõ ràng bây giờ Du Ân hẳn ở thế bị động trong hoàn cảnh xấu, rõ ràng Du Ân hẳn nên sợ hãi mà tuyệt vọng khóc lớn, nhưng cô còn bình tĩnh hơn người kiểm soát toàn bộ tình hình là cô ta. Phó Thiến Thiến không tức mới lạ.

Cô ta cố ý kích thích Du Ân: “Mày bình tĩnh như thế, không phải trông cậy vào anh tao sẽ đến cứu mày chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi