SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 248

Thấy anh quay đi chỗ khác, Du Ân cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cô nhìn xuống màn hình máy tính tiếp tục viết kịch bản “Truyền thuyết Dung Phi”.

Tiến độ của cô rất nhanh, kịch bản đã viết được hơn một nửa.

Nhưng cô biết mình còn rất nhiều việc cần phải làm nên cố gắng viết thật nhanh.

Phó Đình Viễn ngồi đối diện lại đặt tâm mắt của mình lên khuôn mặt cô, nhìn từ góc độ của anh, vừa lúc nhìn thấy sống mũi hếch của cô, hàng mi thanh mảnh, đường nét khuôn mặt và khí chất toát ra từ trên người khiến người ta cảm thấy vô cùng yên bình.

Phó Đình Viễn thỉnh thoảng lại liếc nhìn người trước mặt, yên lặng uống hết tách cà phê.

Hôm nay anh đã thực sự hiểu được thế nào là đẹp.

Sau khi thông báo lên máy bay vang lên, Du Ân vội vàng thu dọn máy tính, đẩy vali và rời khỏi quán cà phê cùng Phó Đình Viễn.

Vừa bước ra khỏi quán cà phê, tay Du Ân chợt nhẹ bãng, hóa ra là vì Phó Đình Viễn đã cầm chiếc túi trên tay cô.

Mỗi khi ra ngoài cô thường thích dùng một chiếc túi lớn, bởi vì nó có thể để máy tính, để thêm được một số vật dụng nhỏ thường dùng, trọng lượng cũng khá nặng nên khi đeo cũng khiến vai hơi đau.

Chỉ là Du Ân không ngờ rằng Phó Đình Viễn sẽ giúp cô xách túi, sau một hồi sững sờ, Phó Đình Viễn đã cầm lấy chiếc vali mà cô đang đẩy trên tay.

Vì vậy mà hai tay Du Ân trống trơn, trong khi Phó Đình Viễn một tay đẩy vali của hai người họ và tay kia xách túi lớn của cô Du Ân tỉnh táo lại, nhanh chóng đuổi theo: “Cái đó, để tôi tự mình xách…”

Một người cao quý như Phó Đình Viễn giúp cô cầm túi xách và vali khiến cô sợ mình sẽ giảm tuổi thọ.

Phó Đình Viễn không để ý tới cô, nhấc đôi chân dài đi về phía cửa lên máy bay.

Du Ân cũng không muốn khiến mọi người chú ý nên chỉ có thể để anh giúp mình xách đồ.

Cũng may là vì là đi công tác ngắn ngày nên cả hai đều mang theo vali nhỏ gọn nhẹ, nếu không Du Ân cũng không dám làm phiền anh.

Phó Đình Viễn sẽ không ngồi ghế hạng phổ thông, nhưng các chuyến bay chặng ngắn nội địa chỉ có một số ghế ở hạng thương gia, vì vậy hai người đương nhiên sẽ chạm mặt Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường.

Sau khi máy bay ổn định, Du Ân hạ lưng ghế xuống và đeo khẩu trang để ngủ bù, như vậy không những có thể dưỡng sức mà còn không cần nói chuyện với Phó Đình Viễn, để ‘Thẩm Dao không có hiểu lầm gì với mình.

Chỗ ngồi của Du Ân và Phó Đình Viễn cạnh nhau, cách một lối đi là chỗ của Thẩm Dao.

Sau khi ngồi vào chỗ, Thẩm Dao thường xuyên nhìn về phía họ, trong lòng Du Ân cảm thấy vô cùng phiền chán.

Vậy nên chỉ có thể nằm xuống ngủ và làm như không thấy là cách thích hợp nhất.

Phó Đình Viễn không nằm nghỉ mà vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế để làm việc.

Dáng người cao lớn của Phó Đình Viễn vừa vặn chắn ánh mắt ác ý của Thẩm Dao cho Du Ân.

Thực ra Thẩm Dao muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn, Thực ra Thẩm Dao muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn, nhưng Phó Đình Viễn không hề nhìn về phía cô ta, vì vậy ‘Thẩm Dao chỉ có thể tức giận nghiến răng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi