SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 289

Cô ta cố tình đến sớm hơn nửa tiếng và gọi loại cà phê đắt nhất chỉ để khiến Du Ân chỉ nhiều tiền hơn. Kết quả nhân viên pha chế kia lại nói rằng hôm nay cô ta mời Du Ân…

Ngực Thẩm Dao như bị bóp nghẹn một hơi, không lên được.

cũng không xuống được, khiến cô ta tức giận đến mức dạ dày cũng đau.

Du Ân ở đối diện lại rất là ngượng ngùng mà nói với Annie: ậy thì không ổn lắm đâu.”

“Có gì mà không ổn chứ? Mối quan hệ của hai chúng ta mà còn phân biệt sao?” Annie vừa nói vừa đưa tay choàng lấy vai Du Ân.

Tính cách của Annie hào phóng và cởi mở như vậy đấy.

Đừng nhìn cô ấy có hơi giống con trai mà lầm, mỗi khi cô ấy pha cà phê đều vô cùng điềm tĩnh và tinh tế, vả lại có kỹ năng cao siêu. Giải nhất trong các cuộc thi cà phê khác nhau, hầu như cô ấy đều giành được một lần.

Thịnh tình không thể chối từ, Du Ân nói: “Vậy cảm ơn cậu trước, cậu làm việc trước đi, tớ qua đó nhé.”

Sau khi Du Ân tạm biệt Annie, bấy giờ mới đi tới chỗ của Thẩm Dao. Vừa ngồi xuống, Thẩm Dao buông lời, giọng điệu sặc mùi thuốc súng: “Du Ân, bản lĩnh của cô cũng không nhỏ nhỉ, ai cô cũng quen.”

Du Ân ung dung nói: “Chắc không phải cô không biết quán cà phê này là do Dịch Thận Chỉ mở chứ?”

Thẩm Dao hừ nói: “Đương nhiên biết.”

Thẩm Dao nói xong còn cố ý bổ sung: “Trước kia tôi và Thiến Thiến thường đến đây uống cà phê cả ngày, làm sao có thể không biết.”

‘Thẩm Dao cố tình khoe mối quan hệ tốt đẹp của cô ta với Phó Thiến Thiến, kích thích Du Ân vừa bị Phó Thiến Thiến †ổn thương. Nhưng thực ra Du Ân đã không quan tâm đến điều đó từ lâu rồi.

Phó Đình Viễn đã không còn ý nghĩa gì với cô nữa, tại sao cô phải quan tâm đến Phó Thiến Thiến chứ? 2 “Nếu cô biết là do Dịch Thận Chỉ mở, vậy tôi biết những người ở đây thì có gì kỳ lạ hả?” Du Ân hỏi lại Thẩm Dao một cách hào phóng: “Lúc trước tôi học cách pha cà phê, chính Dịch Thận Chi là người đã giới thiệu tôi đến đây.”

Nhắc đến cà phê, Thẩm Dao lại tức đến nghiến răng, bởi vì cà phê của Du Ân là pha cho Phó Đình Viễn.

Du Ân ân cần nhắc nhở Thẩm Dao: “Mặc dù vừa rồi Annie nói hôm nay không cần tôi phải tiêu tiền, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta không nên lãng phí thời gian. Không phải cô đến tìm tôi để xin lỗi sao? Có thể bắt đầu rồi.”

Những lời của Du Ân lọt vào tai Thẩm Dao lại có vài phần đắc ý trịch thượng. Cô ta nào có thể chịu đựng được cơn tức giận như vậy, lúc này lập tức giơ ngón tay chỉ vào Du Ân mà quát: “Du Ân, cô nghĩ mình là ai chứ!”

Du Ân lười biếng đưa tay đẩy bàn tay đang chĩa vào mặt cô của Thẩm Dao ra, thần sắc nhàn nhạt mà nói: “Thẩm Dao, không biết cô lấy đâu ra cảm giác vượt trội như vậy. Suốt ngày cứ cảm thấy tôi thua kém cô về mọi mặt.”

Thẩm Dao chưa kịp nói gì thì Du Ân lại nói: “Tôi nghĩ tám phần là do gia cảnh của cô giàu có nhỉ?”

Thẩm Dao khoanh tay ngồi trên sô pha, nâng cằm kiêu ngạo: “Tôi cứ dựa vào gia cảnh của mình đó thì sao? Cô có gia cảnh như vậy ư?”

“Chẳng phải Du Thế Quần không phải ba ruột của cô sao?”

‘Thẩm Dao chán ghét nói: “Ai mà biết được ba ruột của cô có lai lịch gì chứ? Có khi còn tệ hơn cả Du Thế Quần nữa kìa”

Thẩm Dao dùng ngôn ngữ thậm tệ như thế mà chửi bới ba ruột của Du Ân như vậy, nhưng Du Ân không hề khó chịu, cô chỉ ôn tồn nói: “Nhưng mà nha, đời người dài lắm, không ai nói trước được tương lai sẽ như thế nào đúng không? Có lẽ rất nhiều năm về sau cô còn không bằng tôi đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi