Chương 299
Nếu cô có gia tộc hiển hách ở phía sau thì mấy người này sẽ không kịp nịnh bợ cô, chứ đâu dám bắt nạt cô như thế.
“Cháu có cho cô ta mười cơ hội nữa cũng vô ích thôi.” Diệp Văn giận dữ nói: “Cháu biết gì chưa? Ba cô ta nhờ vả quan hệ tìm tới chỗ của chú, bảo chú hãy nể tình nhẹ tay, chẳng khác nào bọn họ đang bắt nạt cháu nhưng lại không muốn xin lỗi cháu.”
“Ông ta nhờ vả quan hệ tới tìm chú sao?” Du Ân vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Văn hừ lạnh: “Đúng vậy, ông ta nhờ giao thiệp ở thủ đô tới tìm chú.”
Bởi vì Diệp Văn đang ở Thủ đô, nên Thẩm Thanh Sơn dứt khoát nhờ vả quan hệ ở Thủ đô, có thể thấy khả năng kinh tế của Thẩm Thanh Sơn vô cùng hùng hậu.
Bọn họ chỉ quan tâm đến thái độ của Diệp Văn, chỉ cần Diệp Văn đồng ý không bắt Thẩm Dao tiếp tục xin lỗi Du Ân nữa, cũng như không báo cáo Thẩm Dao lên ngành thì bọn họ hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của Du Ân.
Du Ân hơi áy náy lẩm bẩm: “Xin lỗi thầy Diệp, nếu chú khó xử quá thì cháu có thể không truy cứu nữa.”
Du Ân biết mỗi người trong xã hội đều không thể thoát khỏi đạo lý đối nhân xử thế này.
Hơn nữa người càng có địa vị cao thì càng bị đạo lý đối nhân xử thế này ràng buộc.
Du Ân cũng không biết mình bị gì nữa, cô theo bản năng không muốn Diệp Văn phải khó xử, nên chủ động thỏa hiệp từ bỏ, không truy cứu trách nhiệm của Thẩm Dao nữa.
Diệp Văn hơi bất đắc dĩ nói: “Cháu cảm thấy chú sẽ là người cúi đầu trước thế lực ác của bọn họ à?”
“Hơn nữa với địa vị của nhà họ Diệp chú ở Thủ đô thì người bình thường không thể động vào được, cho dù chú không có quyền thế cũng sẽ không thỏa hiệp với bọn họ, Thẩm Dao làm sai là sai, chú chỉ bảo cô ta xin lỗi cháu, chứ không báo cáo lên ngành, đã rất nhân từ với cô ta rồi.”
Có thể nghe ra, Diệp Văn rất khinh bỉ hành vi này của Thẩm Thanh Sơn: “Chính vì người làm ba làm mẹ như Thẩm Thanh Sơn không biết phân biệt đúng sai mà cứ một mực nuông chiều con mình, nên xã hội này mới có nhiều người hống hách đê tiện như Thẩm Dao”
Nếu nói kỹ thì bản thân Diệp Văn cũng là cậu ấm con nhà giàu trong truyền thuyết, nhà họ Diệp là cây cao bóng cả ở Thủ đô, nhưng nhiều năm qua con người ông ấy cực kỳ khiêm tốn, trong công việc cũng không dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào trong gia đình để lộ mặt.
Ông ấy chỉ dựa vào tài hoa của bản thân mình, cho nên bây giờ ông ấy rất khinh bỉ khi Thẩm Thanh Sơn bao che Thẩm Dao như thế.
Du Ân hơi khó hiểu, cô thật sự không ngờ vì không để Thẩm Dao phải xin lỗi cô, mà Thẩm Thanh Sơn lại nhờ vả quan hệ tới Thủ đô để tìm Diệp Văn.
Đầu dây bên kia, Diệp Văn lại nói tiếp: “Là thế này, thật ra chú có cách vẹn cả đôi đường, vừa có thể bảo vệ cháu chu toàn, lại vừa có thể ép Thẩm Dao phải xin lỗi cháu.”
Du Ân vội hỏi: “Cách gì ạ?”
Giọng điệu Diệp Văn bỗng trở nên hơi ngại ngùng: “Cái đó, lần trước sau khi gặp mặt, chú cảm thấy rất có duyên với cháu, chú cũng rất tán thưởng tài hoa của cháu, cũng thích tính cách của cháu, vì thế chú và vợ chú đã bàn bạc với nhau, chú muốn… nhận cháu làm con gái nuôi được không?”
Du Ân vô cùng ngạc nhiên, tưởng mình đã nghe nhầm: “Con gái nuôi ạ?”
“Đúng vậy.” Giọng điệu Diệp Văn rất chân thành: “Chắc.
cháu cũng biết chú và vợ chú đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng mãi không có con gái, sau khi vợ chồng chú nhận cháu làm con gái nuôi, chắc chắn sẽ đối xử với cháu như con ruột. Hơn nữa nếu cháu có nhà họ Diệp của chú làm chỗ dựa rồi thì sau này bất kể là ở Giang Thành hay.
Thủ đô, cũng không có ai dám bắt nạt cháu.”