Chương 314
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn anh ta, không phải anh không muốn Dịch Thận Chỉ đụng vào mà anh không muốn Dịch Thận Chỉ làm hại Chu Mi.
Dịch Thận Chi quay sang Hứa Hàng và hỏi: “Đừng nói cậu cũng không cho tôi trêu chọc người ta nha?”
Hứa Hàng nghiêm nghị nói: “Là người thừa kế tương lai của bệnh viện Giang Thành, tôi cảnh cáo cậu không được động vào bác sĩ bệnh viện chúng tôi.”
Hứa Hàng là người thừa kế hợp pháp của bệnh viện Giang Thành, nhưng từ trước đến nay anh ta luôn khiêm tốn, lại yêu nghề y, sau khi du học trở về vẫn luôn tận tâm trong khoa, bắt đầu từ một bác sĩ bình thường nhất.
Dịch Thận Chỉ buồn cười trước lời nói của Hứa Hàng: “Nếu không muốn tôi theo đuổi bác sĩ Tống thì cứ nói thẳng ra, đừng viện nhiều lý do như vậy.”
Hứa Hàng định nói gì đó, nhưng Dịch Thận Chỉ lại ném cho.
anh ta một câu: “Nếu cậu thích người ta thì cứ theo đuổi thôi”
Hứa Hàng: Ai thích Tống Nghênh chứ?
Anh ta không cho Dịch Thận Chỉ theo đuổi Tống Nghênh cũng vì muốn tốt cho người anh em của mình thôi, anh ta sợ rằng người anh em tốt của mình cũng sẽ bị lừa dối bởi người phụ nữ vô lương tâm như Tống Nghênh…
Hai chữ cuối cùng khiến Hứa Hàng nghiến răng nghiến lợi khi nhớ tới, hận không thể xé xác nữ bác sĩ kia.
Dịch Thận Chỉ châm một điếu thuốc cho mình, liếc mắt nhìn Phó Đình Viễn đang ngồi hút thuốc một mình, hỏi: “Nói gì đi, cậu sao thế? Sao lại rầu rĩ không vui vậy?”
Dịch Thận Chi cảm thấy rằng anh ta sắp trở thành một chuyên gia tình cảm, vừa chăm sóc Hứa Hàng xong lại quay qua Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu và nói: “Bị chặn thì phải làm sao?”
Dịch Thận Chi không nói nên lời, một lúc sau, anh ta mới buông lỏng tay, ngờ vực nói: “Chẳng phải vừa rồi cậu và cô ấy mới đi công tác ở Thủ Đô à? Đơn độc đi công tác, tình cảm không thăng hoa mà còn bị chặn nữa là sao?”
‘Theo kinh nghiệm của Dịch Thận Chi, trong một chuyến công tác, đáng lẽ phải làm xong những chuyện nên làm rồi, Phó Đình Viễn lại bị chặn thì anh ta cũng chịu.
Tâm trạng Phó Đình Viễn đang không vui nên khi Dịch Thận Chi nói điều này, anh tức giận trợn mắt nhìn anh ta.
Dịch Thận Chi đành phải hỏi: “Cậu đã làm gì người ta?
Hoặc đã nói gì rồi?”
Phó Đình Viễn hút một điếu thuốc khác: “Cưỡng hôn cô ấy.”
“Chỉ vậy thôi à?” Dịch Thận Chỉ bực bội nói: “Sao cậu vẫn chưa ngủ với người ta?” 1 Phó Đình Viễn cảm thấy Dịch Thận Chi chỉ đứng ở góc độ của mình mà không xem xét ở góc độ của người khác. Hiện †ại mối quan hệ giữa anh và Du Ân giống như miếng băng mỏng, cưỡng hôn cô mà anh còn không dám đối mặt, nếu như anh ép cô ngủ với anh thì chẳng phải anh sẽ bị cô loại ư?
Anh lạnh lùng nhìn Dịch Thận Chỉ, tỏ vẻ không vui hị đang giúp tôi hay đang hại tôi vậy?”
Dịch Thận Chỉ ngồi thẳng dậy và nói: “Xin lỗi, tôi đã quên rằng cậu không còn là Phó Đình Viễn như trước đây, không còn uy phong của năm đó nữa, người ta đã không còn là người mà cậu muốn ngủ thì phải ngủ cùng nữa rồi.”
Phó Đình Viễn tức giận khẽ hừ giọng: “Ngày mai tôi mua vé máy bay tiễn cậu đi Bắc Kinh.”