SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 327

Du Ân bị tức đến nói không nên lời, cắn răng trừng người đàn ông trên sô pha hồi lâu, cô hung dữ nói: “Một bữa cơm, dứt khoát vạch rõ món nợ ân tình anh tặng Tiểu Tiểu cho tôi”

Đáy mắt Phó Đình Viễn hiện lên ý cười vì mưu kế được thực hiện, sảng khoái đồng ý: “Được.”

Dù sao anh còn có thể tạo cơ hội khác, khiến cô tiếp tục thiếu nợ anh.

Trước khi Du Ân vào phòng bếp, Phó Đình Viễn lại được đằng chân lân đằng đầu bỏ thêm một câu: “Đừng quên pha cho tôi một tách cà phê.”

Du Ân cười khẩy một tiếng, quay đầu vào phòng bếp.

Cô lấy trong tủ lạnh ra mấy lát bánh nướng, động tác nhanh nhẹn bắt đầu làm bữa sáng, y như máy móc không có bất cứ tình cảm nào.

‘Thoáng chốc, một ly cà phê cộng thêm một phần sandwich đủ sắc hương vị đặt ở trước mặt Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn nhất thời sảng khoái toàn thân, tâm trạng còn đẹp hơn cả ánh nắng sáng sớm bên ngoài kia.

Chính là loại cảm giác này, trong sự bình đạm lại mang theo sự ấm áp cùng hạnh phúc nho nhỏ.

Ban đầu lúc mới ly hôn, anh cực kì không quen.

Anh cho rằng mình chỉ lưu luyến tài nấu nướng của cô, nhưng sau đó mỗi ngày anh đều đến nhà hàng năm sao.

bảy sao để ăn bữa sáng, gọi đủ các loại món ăn được chế biến từ những nguyên xa xỉ đắt đỏ, nhưng vấn không cách nào bù đắp chỗ trống trong lòng.

Đến lúc này anh mới hiểu, thứ anh lưu luyến, là người tự tay làm bữa sáng cho anh kia.

Bởi vì là cô làm, bởi vì được ở cùng với cô, cho nên dù lần trước cô chỉ làm cho anh một tô mì, anh cũng thấy thỏa mãn vui vẻ.

“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn phức tạp nhìn Du Ân nói một câu như vậy.

Mặt mày Du Ân vẫn không chút thay đổi: “Không cần cảm ơn, anh nhớ kỹ những lời anh nói là được.”

Bữa cơm này cắt đứt phần ơn tình anh tặng mèo cho cô, sau này anh đừng mơ lấy lý do này đến bắt cô nấu cơm cho anh nữa.

Du Ân cũng nghĩ xong rồi, thật sự không được, tương lai cô cứ dứt khoát thu phí là được, thu tiền cơm đắt đến mức hù chết người muốn ăn là được, cho dù Phó Đình Viễn có tiền, cũng sẽ khiến anh bị cắt thịt ăn đau đến mức không còn dám đến tìm cô nấu cơm nữa.

“Sao hương vị cà phê lại có hơi khác lạ thế?” Phó Đình Viễn không dám nói không quá dễ uống.

Cũng không phải không uống được, chẳng qua là hương vị không còn thuần hậu giống loại trước kia anh uống.

Du Ân cũng rất thẳng thắn: “Không để ý, cho nên đương nhiên không dễ uống rồi.”

Phó Đình Viễn! Sớm biết có thể sẽ nhận được câu trả lời này thì anh đã không hỏi.

“Ăn xong mời đóng cửa kỹ giúp tôi, tôi muốn làm việc.”

Du Ân nói xong thì đi thẳng vào phòng làm việc của mình, thuận tiện khóa trái cửa lại.

Ly cà phê hôm nay cô pha cho Phó Đình Viễn, quả thật không có chút để tâm nào.

Rất nhiều chỉ tiết cô đều không xem trọng, cho nên hương vị làm ra cũng khác biệt, sở dĩ cô làm vậy đối với Phó Đình ‘Viễn cũng không ngoài nguyên nhân nào khác, chỉ vì cô đã không còn đặt anh ở trong lòng nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi