SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 334

Anh quay lại nhìn Du Ân đang ở bên cạnh và nói: “Chúng ta nói chuyện một lát.”

Sau khi nói xong, anh nắm lấy tay Du Ân và định kéo cô đi, Du Ân tỏ vẻ kháng nghị với hành vi vừa nói chuyện không hợp đã lôi cô đi của anh.

Cô còn chưa nói lời tạm biệt với Diệp Văn, hơn nữa anh xuất hiện ở đây một cách khó hiểu và tức giận khiến cô cảm thấy rất vô lý.

Thấy Phó Đình Viễn thô lỗ như vậy, Diệp Văn vô cùng tức.

giận, ông ấy xuống xe, đi tới ngăn cản, trầm giọng nói: “Thả cô ấy ral”

Phó Đình Viễn nắm chặt tay Du Ân và lạnh lùng nhìn về phía Diệp Văn, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng.

Du Ân không muốn Phó Đình Viễn và Diệp Văn cãi nhau ở lối vào khách sạn, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt.

Vì thế cô nhìn Phó Đình Viễn nói: “Chúng ta có thể nói chuyện, nhưng anh buông tay tôi ra trước đã.”

Sau đó Phó Đình Viễn mới buông cô ra, Du Ân quay lại nói với Diệp Văn: “Chú Diệp, chú về trước đi ạ, không cần lo cho cháu.”

Chú Diệp?

Khi Phó Đình Viễn nghe Du Ân gọi Diệp Văn như vậy, cơn tức giận của anh lại bùng phát trở lại.

“Hai người đã ly hôn rồi còn cần nói gì với nhau?” Diệp Văn liếc nhìn Phó Đình Viễn: “Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh ta, chú làm sao có thể yên tâm để cháu nói chuyện với anh ta chứ?”

Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng, không chút khách khí nói lại ông ấy: “Chẳng lẽ ông Diệp khiến cho người ta yên tâm ư?”

Phó Đình Viễn hoàn toàn quên mất những gì Dịch Thận Chi đã nói với anh vào lúc trước.

Khi anh nghĩ đến Diệp Văn đưa Du Ân đi ra ngoài đến gần nửa đêm mới về, tưởng tượng tới cảnh Du Ân thân thiết gọi chú Diệp, anh không quan tâm đến việc có đắc tội với Diệp Văn hay không.

Diệp Văn rất tức giận trước lời của Phó Đình Viễn, Du Ân vội vàng bước tới trấn an ông ấy: “Chú bớt giận ạ.

“Đã muộn rồi, chú cứ về trước đi ạ, có chuyện gì cháu sẽ gọi cho chú. Du Ân trấn an Diệp Văn: “Đây là địa bàn của chú, anh ta chắc chắn sẽ không dám làm gì cháu đâu ạ”

Du Ân bây giờ chỉ muốn nhân nhượng cho yên lành, bởi vì thứ nhất là bây giờ đã quá muộn, thứ hai là bị người ta nhìn thấy thì không tốt.

Dưới sự xoa dịu của cô, Diệp Văn tức giận trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn, sau đó lên xe rời đi.

Ngay lúc chiếc xe của Diệp Văn khuất khỏi tâm mắt, Phó Đình Viễn bước tới và kéo Du Ân đi.

Anh đưa cô đến một nơi vắng vẻ trong khu vườn của khách sạn rồi nặng nề mở miệng giáo huấn cô: “Du Ân, em có biết suy nghĩ không? Diệp Văn nói nhận em làm con gái nuôi thì em liền đồng ý sao? Ông ta đưa em ra ngoài đến gần nửa đêm mới trở về mà em cũng dám đi sao?”

Du Ân không có cách nào nói cho anh biết về sự tin tưởng khó hiểu của mình đối với Diệp Văn, cô chỉ lắc nhẹ cổ tay bị anh giữ chặt rồi thản nhiên nói: “Chuyện này có liên quan gì đến anh không?”

Phó Đình Viễn nghẹn khuất, vừa định mở miệng nói gì đó thì Du Ân lại nhíu mày nói: “Phó Đình Viễn, anh vất vả từ Giang Thành tới đây là để dạy dỗ tôi, cãi nhau với tôi sao?”

Du Ân không nói còn đỡ, cô vừa nói xong đã khiến ngọn giận đang cố kiềm chế của Phó Đình Viễn bùng lên, anh bước tới, đẩy cô dựa vào bức tường phía sau, nheo mắt nguy hiểm nói: “Em cũng biết tôi vất vả tới đây sao? Vậy em có nhận ra tại sao tôi phải vất vả bay suốt đêm để tới đây không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi