SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 365

Dù gì thì lần trước Du Ân cũng đã hiểu lầm anh là cả ngày chỉ biết đòi trả ơn, thế nên Phó Đình Viễn chỉ đơn giản là tương kế tựu kế thôi.

Sau này hễ cô nhờ anh làm việc gì, anh nhất định sẽ đòi trả ơn.

Du Ân buồn bực nhịn không nổi, căm giận nói anh một câu: “Quả nhiên, không gian trá không phải doanh nhân.”

Phó Đình Viễn nghe xong cũng không giận, ngược lại anh còn tiếp lời câu nói của cô: “Doanh nhân coi trọng lợi nhuận hơn là chia tay.”

Du Ân vốn tưởng người coi trọng sĩ diện như anh chắc sẽ phát bực khi bị cô châm chọc như vậy, nhưng thật không ngờ hiện giờ anh lại học được cách tự bôi xấu mình.

Anh như thế lại khiến cô không biết phải đáp lời thế nào, Phó Đình Viễn lại nói: “Tối nay em không cần nấu cơm, để tôi kêu Dịch Thận Chi đưa cơm tới nhà ăn.”

Phó Đình Viễn ngẫm lại, có lẽ do anh lúc nào cũng tìm tới chỗ cô ăn, khiến cô phải xuống bếp nấu nướng, cho nên cô mới bài xích chuyện ăn cơm với anh như thế, bởi vậy, lần này anh đã chủ động mở lời trước để cô không phải vất vả chuẩn bị.

Chỉ cần cô chịu đi ăn cùng anh đã là tốt lắm rồi.

Như vậy thôi cũng đủ để anh cảm thấy thỏa mãn.

“Tùy anh” Du Ân ném lại anh một câu nhạt toẹt rồi cúp điện thoại.

Cô không thích việc tiếp xúc với anh nhiều, bài xích việc.

cùng anh ăn cơm, đâu phải là vì cô không muốn xuống bếp.

cơ chứ? Mà là vì cô thật lòng không muốn có dây dưa, liên quan gì tới anh thêm nữa.

Ngay sau đó, Phó Đình Viễn lại gửi cho cô một tin nhắn: “Tới nhà của tôi hay là ở nhà của em luôn?”

Du Ân siết chặt chiếc điện thoại, nghiến răng, muốn thêm anh vào danh sách đen lần nữa.

Anh có thể đừng nói mấy lời ám muội như thế không?

Đi tới nhà tôi ăn cơm, hay là ăn ở nhà cô luôn?

Chẳng lẽ nhắn thêm mấy chữ cũng khiến anh mệt lắm sao?

Bởi vậy, lại lần nữa, cô chẳng có chút cảm tình nào mà nhắn lại anh hai chữ: “Tùy anh.”

Vậy là Phó Đình Viễn là người đưa ra quyết định: “Vậy tới chỗ tôi đi.”

Du Ân cất điện thoại, không thèm để ý gì đến anh nữa.

Sáu giờ tối, Phó Đình Viễn gửi cho Du Ân một tin nhắn, nói là anh đã về tới nhà, đồ ăn cũng đã dọn xong xuôi, kêu cô mau tới.

Du Ân miễn cưỡng mặc một cái áo khoác rồi đi ra ngoài, cửa nhà Phó Đình Viễn không khóa, cô buồn bực đẩy cửa đi vào, nhưng lại phát hiện trong phòng rất tối, Phó Đình Viễn không bật đèn.

Cô đi lên phía trước vài bước, lúc đi tới vị trí nhà ăn mới phát hiện, Phó Đình Viễn bài trí ánh nến cho bữa tối.

Ở hai đầu chiếc bàn ăn dài có bày một giá cắm nến tinh xảo, và trên giá cắm nến là một ngọn nến màu trắng.

‘Trên mặt bàn có đặt một bình hoa hồng được cài cắm tỉ mỉ, một bầu không khí lãng mạn và siêu đẹp bao trùm khắp căn phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi