SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 403

Không thể không thừa nhận, cách so sánh này của Tô Ngưng thật sự là quá chuẩn xác.

Tuy nhân phẩm của Thẩm Dao không được tốt lắm, nhưng từ nhỏ cô ta đã ăn sung mặc sướng mà lớn lên, trên người tự mang theo ánh hào quang của một cô chủ nhà giàu. Còn về Tử Dạ, cô ta xuất thân từ một gia đình bình thường, sau khi viết tiểu thuyết bán đi kiếm được ít tiền mới bắt đầu đắp nặn đồ hiệu lên người.

Quần áo túi xách đều là sản phẩm của thương hiệu xa xỉ, nhưng không hề giúp cô ta tăng khí chất, ngược còn khiến cô ta có vẻ giống một kẻ nhà giàu mới nổi hơn.

Đêm nay Tử Dạ mặc một bộ lễ phục màu tím, quả thật rất hợp với bút danh của cô ta.

Lễ phục cũng là sản phẩm mới nhất của thương nổi tiếng, nhưng mặc ở trên người Tử Dạ lại mang đến hiệu quả một lời khó nói hết.

Nhất là khi đứng ở bên cạnh một con thiên nga trắng kiêu ngạo giống như Thẩm Dao, lại càng thêm thô thiển, khó trách Tô Ngưng hình dung cô ta như nha hoàn.

Lúc này Tử Dạ và Thẩm Dao đứng nói chuyện với hai nữ minh tinh ăn mặc trang điểm xinh đẹp, bốn người vừa trò chuyện vừa thỉnh thoảng lại nhìn về phía Du Ân và Tô Ngưng.

Tô Ngưng hừ hừ nói: “Tớ bấm đốt tay tính thử là biết hai người bọn họ đang muốn tác quái rồi.”

“Vì sao?” Du Ân nhìn thoáng qua hướng Thẩm Dao và Tử Dạ, không rõ vì sao Tô Ngưng lại nói như vậy.

‘Tô Ngưng nói: “Hai cô gái nói chuyện với bọn họ, là hai kẻ vô danh nhưng đặc biệt chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo gây chuyện thị phi trong giới giải trí, kỹ năng diễn xuất thì không có nhưng bản lĩnh quyến rũ dụ dỗ người khác thì thượng thừa, cậu nói xem Thẩm Dao và Tử Dạ qua lại thân thiết với hai kẻ kia để làm gì, có thể có chuyện tốt được sao?”

Du Ân chăm chú nhìn hai người kia, một người trong đó quả thật hơi quen mắt, nhưng lại không quá giống khuôn mặt trong trí nhớ của cô.

Du Ân ở trong cái ngành này, trước kia tuy chỉ làm một người vô hình đi theo bên cạnh Trang Ân Chi, nhưng Tô Ngưng suốt ngày châm chọc mấy nữ minh tinh, cho nên ít nhiều gì cô vẫn có đôi chút hiểu biết về bọn họ.

“Cô gái mặc váy xanh lam kia không phải là cái người đó sao?” Du Ân nghĩ nửa ngày trời vẫn không nhớ ra tên nữ minh tinh kia: “Sao vẻ ngoài của cô ta lại khác trước rồi?”

‘Tô Ngưng khinh thường nói: “Cô ta đi trau chuốt lại vẻ ngoài “Trước đó không phải cô ta được người ta nói là giống một nữ minh tinh Hàn Quốc nào đó sao, cô ta cứ chỉnh mãi, hiện giờ chỉnh đến độ sắp giống người ta như đúc rồi, làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Vẫn là một kẻ vô danh thôi.”

Du Ân cũng thấy hành động này thật không có ý nghĩa gì: ‘Một người quan trọng nhất là tính cách, linh hồn, chứ không phải là vẻ bề ngoài, cho dù cô ta có chỉnh đến độ giống người ta như đúc thì cũng không học được cái tinh túy của người ta.”

“Đúng thết” Tô Ngưng lên tiếng.

Hai người mới vừa nói xong đề tài này, chỉ thấy nữ minh tinh mặc bộ lễ phục màu xanh lam cùng bạn của cô ta đi về phía hai người.

‘Tô Ngưng cực kỳ hưng phấi đến để tự rước lấy nhục đấy.”

“Đến rồi đến rồi, bọn họ đang Du Ân không nhịn được mà bật cười trước những lời của Tô Ngưng.

Cô bạn thân này của cô, cả ngày chỉ ngóng trông cãi nhau với người ta sao?

Tô Ngưng dùng cánh tay huých nhẹ Du Ân một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng cười, bình tĩnh, bình tĩnh, tốt nhất là có thể tỏ ra vẻ đáng thương.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi