SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 444

Những người khác Du Ân không biết, nhưng cô biết bất kỳ quyết định nào của Diệp Văn cũng đều sẽ nghĩ tới lợi ích của cô.

Nhìn thấy thái độ của cô, Phó Đình Viễn cau mày.

Cô nghe lời Diệp Văn như vậy, vậy sau này anh phải làm sao?

Nếu Diệp Văn bảo cô tránh xa anh, liệu cô có nghe theo mà không nói một lời nào không? ¡ Tại thời điểm này, Phó Đình Viễn vô cùng hối hận về việc đối đầu với Diệp Văn trong suốt thời gian qua.

Nếu đã muốn xuống dưới để đối mặt, Diệp Văn liền đứng dậy và đi vào phòng ngủ để thay quần áo.

Du Ân cũng vào phòng vệ sinh rửa mặt và chỉnh trang lại bản thân, hôm nay cô chỉ định cùng Diệp Văn đi cúng bái mẹ nên không trang điểm.

May mắn là trong túi xách của cô có mang theo một số đồ trang điềm đơn giản, Du Ân đang đứng trước gương để chỉnh trang lại bản thân thì Phó Đình Viễn bỗng đẩy cửa bước vào khiến Du Ân giật mình nhảy dựng.

Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn có hơi không lễ phép, đến gõ cửa cũng không thèm gõ.

Cũng may là cô chỉ đang trang điểm, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Cô dừng tay đang định tô son lại, quay qua hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”

Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn khuôn mặt trắng như sứ của cô, cảm giác như mình đã trải qua mấy đời.

Cô từng ngại ngùng sợ hãi không dám nhìn anh, cô gái như vịt con xấu xí ngày nào giờ đã trở thành một con thiên nga trắng xinh đẹp tao nhã, anh muốn bắt lấy cô, nhưng dường như anh không thể bắt được cô, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Anh mím môi không nói gì, một lúc lâu sau đột nhiên bước tới, giơ tay ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, Du Ân cảm thấy eo sắp bị anh siết đứt rồi.

Cô vùng vẫy: “Anh làm cái gì vậy?”

Phó Đình Viễn ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, còn tha thiết nói bên tai cô: “Du Ân, tôi sẽ luôn đứng sau lưng em, bảo vệ em và mãi mãi ủng hộ em.”

Anh luôn cho rằng mình là chỗ dựa vững chắc của cô, nhưng giờ đây, Diệp Văn đã xuất hiện và thay thế anh, thậm chí còn là chỗ dựa vững chắc hơn anh, hơn nữa ông ấy còn là cha ruột của cô, Phó Đình Viên cảm thấy hơi khủng hoảng.

Anh sợ, sợ rằng cô sẽ không bao giờ… cần anh nữa.

Du Ân cảm thấy những lời nói của Phó Đình Viễn vô cùng khó hiểu, cô cũng không cần anh bảo vệ và ủng hộ gì đó.

Anh ôm cô quá chặt, Diệp Văn có thể đi ra bất cứ lúc nào, nếu ông ấy nhìn thấy hai người họ ôm chặt lấy nhau thì sẽ như thế nào?

Du Ân không còn cách nào khác, cô đành phải nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lên kháng nghị: “Mau buông tôi ra, tôi phải trang điểm.”

Phó Đình Viễn trả lời một cách tự nhiên: “Như vậy cũng rất đẹp rồi.”

Lần này không phải anh nịnh nọt cô mà là lời phát ra từ tận trong tim.

Làn da của cô trắng nõn, nhìn như một món đồ sứ, không có một chút khuyết điểm nào.

Làn da cộng với ngũ quan thanh tú dịu dàng của cô luôn mang đến cho người ta một cảm giác như làn gió xuân, khiến người ta không thể rời mắt.

Du Ân tức giận đẩy mạnh anh ra: “Phó Đình Viễn, đủ rồi đấy!”

“Đừng suốt ngày nói những câu kỳ lạ khiến người ta xấu hổ như vậy!” Còn cả lời ngày đó anh nói trong bữa tiệc gì mà không bao giờ thấy mệt mỏi khi nhìn thấy cô khiến Du Ân xấu hổ chết đi được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi