SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 479

Sau đó, Du Ân bước vào phòng bệnh rồi dặn dò ông cụ một lúc lâu rằng ông nên chú ý đến cơ thể của mình như thế nào. Bấy giờ cả hai mới cùng nhau rời đi.

Trên đường trở về biệt thự, Phó Đình Viễn nhận được một cuộc gọi từ Chu Nam.

Chu Nam có chút đau khổ nói trong điện thoại: “Sếp Phó, gần đây anh không có công việc gì cần đi công tác mà nhỉ?”

Sếp không có kế hoạch đi công tác mà yêu cầu anh ta phải thu xếp kế hoạch đi công tác. Anh ta là một trợ lý thì làm sao dám sắp xếp công việc cho sếp chứ?

Phó Đình Viễn cau mày suy nghĩ một lúc, quả thật không có.

Nhưng anh lại nói tiếp: “Vậy nghỉ phép.”

Chu Nam không thể tin được: “Nghỉ phép ư?”

Anh ta đi theo Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, ông chủ nhà mình chưa từng đi nghỉ dài ngày chứ đừng nói là đi nghỉ phép.

Cũng không phải là Phó thị quá hà khắc với nhân viên của mình đến mức không cho họ nghỉ phép hàng năm. Đãi ngộ của Phó thị vẫn rất tốt, mọi quyền lợi mà nhân viên lẽ ra phải có thì đều có. Chỉ là cá nhân Phó Đình Viễn không bao giờ nghỉ mà thôi.

Các ông chủ của các công ty khác đều đi du lịch khắp nơi trên thế giới để tận hưởng cuộc sống ngay khi có thời gian, hoặc là cùng với vợ con, hoặc là cùng với các cô gái trẻ.

Trong khi ông chủ nhà mình thì lại cống hiến hết mình cho công việc ngay khi có thời gian, cứ như một bộ máy làm việc không có cảm xúc.

Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của anh với Du Ân mấy năm đó rơi vào tình trạng như vậy nên cũng không thể cùng Du Ân đi du lịch khắp thế giới.

Phó Đình Viễn trả lời: Chỉ cần rời khỏi Giang Thành là tốt rồi, có thể tạm thời tránh được khoảng thời gian ông cụ sức yếu. Chờ ông cụ hồi phục ổn định rồi anh sẽ trở lại, đến lúc đó từ chối ông cụ xem mắt cũng sẽ không chọc giận khiến ông cụ không khỏe.

Chu Nam tận chức tận trách mà hỏi: “Vậy anh muốn đi nghỉ phép trong nước hay nước ngoài?

Phó Đình Viễn nhéo trán suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định: “Thôi bỏ đi, vẫn nên đặt vé máy bay đi New Zealand cho tôi đi. Không phải bên kia có một dự án cần bàn sao?

Tôi đi xem thử.”

Phó Đình Viễn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đi đâu cũng chẳng có gì thú vị cả.

Trên thực tế, khi còn trẻ, anh rất thích du lịch và phiêu lưu.

Trong những năm du học ở nước ngoài, lúc rảnh rỗi anh liền đi du lịch, thỉnh thoảng cùng Dịch Thận Chi và những người khác, đôi khi đi chơi một mình.

Sau đó, khi trở về nước để tiếp quản Phó thị, anh liền tập trung vào công việc của mình, không có nhàn rỗi để hưởng thụ cuộc sống.

Bây giờ Phó thị phát triển ngày càng tốt, anh có thời gian nghỉ ngơi rồi, nhưng anh không có hứng thú chơi bời.

Nếu anh có thể đi cùng với người mà anh thích, thì anh còn có hứng thú du lịch.

“Được thôi” Chu Nam tận chức tận trách mà nói: “Có cần tôi đi cùng anh không?”

“Không cần, tôi đi khảo sát trước mà thôi.”

Không lâu sau khi cuộc điện thoại với Chu Nam kết thúc, tài xế đã đưa hai người đến cửa.

Trời đã muộn, Du Ân đơn giản chào tạm biệt Phó Đình Viễn và quay người vào nhà.

Phó Đình Viễn nói sau lưng cô: “Ngày mai tôi đi công tác.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi