Chương 509
Du Ân không khỏi hét lên tên anh: “Phó Đình Viễn?”
Du Ân thầm nghĩ, chắc sẽ không mắc mưa quá nên ngất xỉu đúng không?
Bây giờ tình cảnh đã xấu hổ lắm rồi, nếu anh ngất xỉu trong bồn tắm, cô làm sao cứu được anh chứ?
Nghĩ đến đây, Du Ân lại phải gõ cửa và hét lên: “Phó Đình Viễn, anh có sao không?”
Tiếng nước bên trong đột ngột dừng lại, giọng nói khàn khàn của người đàn ông lại vang lên: “Tôi không chết được đâu”
Du Ân vô cùng tức giận với những gì anh nói, với giọng điệu u ám như vậy, anh cố tình bày ra cho cô xem sao?
Du Ân không muốn nói chuyện với anh một chút nào nữa, cô quay người và bước ra khỏi phòng tắm.
Trong khi ngồi trên ghế sô pha bên ngoài đợi Phó Đình Viễn, Du Ân không khỏi phàn nàn về hành vi quá đáng của Phó Đình Viễn tối nay với Tô Ngưng trên WeChat.
Sau khi nghe xong, Tô Ngưng gửi cho cô một vài biểu tượng cảm xúc cười, rồi nói: “Hôm nay trời mưa rất to, giống như mưa to vì Phó Đình Viễn đến nhà họ Diệp để tìm Du Ân vậy.”
Du Ân có chút không nói nên lời.
Du Ân không ngờ rằng Tô Ngưng lại còn cảm thán được.
Vừa mới say sưa nói về Phó Đình Viễn như thế này, thì nghe thấy tiếng mở cửa, Phó Đình Viễn mặc quần áo chỉnh tề, lau khô tóc rồi đi ra.
Du Ân khế cau mày khi nhìn thấy anh, bởi vì khuôn mặt của Phó Đình Viễn rõ ràng là đỏ lên bất thường.
Cô đứng dậy đi lại gần anh hỏi: “Sao mặt anh đỏ thế?”
Ngay khi giọng cô vừa dứt, Phó Đình Viễn đột nhiên giơ tay ôm trọn cô vào lòng, gò má đẹp đế của người đàn ông áp vào cổ cô, nóng như lửa đốt.
“Du Ân, anh thực sự không thể sống thiếu em” Giọng điệu của anh có vẻ rất buồn bã, lúc này Du Ân mới hiểu hóa ra giọng khàn khàn trước đó của anh là vì anh đã phát sốt.
“Phó Đình Viễn, anh bị sốt rồi!” Du Ân không quan tâm nghe anh nói gì, nhanh chóng giơ tay đẩy anh ra, cố gắng xem anh như thế nào.
Phó Đình Viễn bị cô đẩy, vì sốt cao nên anh hơi đứng không vững, đơn ngã xuống ghế sô pha bên cạnh, khiến Du Ân giật mình: “Phó Đình Viễn!”
Diệp Văn và Thư Ninh đến hỏi chuyện, không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, Thư Ninh quay đầu dặn dò bảo mẫu: “Gọi bác sĩ gia đình, kêu anh ấy đến khám bệnh.”
Bên ngoài trời đang mưa to nên không có cách nào đưa Phó Đình Viễn đang sốt cao đến bệnh viện, chỉ có thể làm phiền bác sĩ gia đình.
Diệp Văn giúp Du Ân dìu Phó Đình Viễn vào giường trong phòng cho khách, Du Ân lấy khăn làm ướt và đắp lên trán Phó Đình Viễn để hạ nhiệt.
Loay hoay một hồi, Diệp Văn trừng mắt nhìn người đàn ông trên giường đang lơ mơ vì sốt cao, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng ông ấy không thể làm gì được anh cả.
Ông ấy vốn định đợi Phó Đình Viễn thay quần áo rồi đi ra, ông phải giáo huấn Phó Đình Viễn một trận rồi đuổi anh đi, ai ngờ Phó Đình Viễn lại phát sốt, ông ấy có muốn đuổi thì người ta cũng không chạy được.
Bác sĩ gia đình đã đến ngay lập tức, khám và chẩn đoán Phó Đình Viễn mệt mỏi sau chuyến hành trình dài và đâm mưa gần như cả đêm, dẫn đến cảm lạnh và sốt. Sau khi uống thuốc hạ sốt, ông ấy đã kê đơn thuốc cảm.
Diệp Văn ở một bên bất mãn nói: “Một người trẻ tuổi cường tráng, đầm mưa một hồi đã phát sốt, sức khỏe còn không bằng cả ông già này!”
Đừng nói rằng Diệp Văn không hiểu, đến Du Ân cũng không hiểu.