Chương 513
Lần này Du Ân đến thủ đô sống cùng với Diệp Văn, Diệp Văn bắt đầu trìu mến gọi Du Ân là ‘Ân Ân”, cảm thấy không xa lạ như gọi thẳng tên Du Ân.
Diệp Văn cũng đã thảo luận với Du Ân về việc thay đổi họ của cô, nhưng Du Ân không có ý kiến gì, Diệp Văn cũng cảm thấy tạm thời không cần thay đổi họ, ông ấy cũng không quan tâm cô họ gì, chỉ cần là con gái của Diệp Văn ông, như vậy là đủ rồi.
Diệp Văn chủ yếu sợ rằng Du Ân sẽ không quen với việc thay đổi họ đột ngột, và vẫn còn nhiều thủ tục phải làm, rất rườm rà, vì vậy họ tạm dừng việc này lại. Ưu tiên hàng đầu của họ lúc này là vun đắp tình cha con.
Diệp Văn nghĩ rằng Phó Đình Viễn sẽ tức giận khi nghe.
điều này, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi biết bác sẽ không đồng ý.”
Nhưng sau đó anh nói một cách chế giễu: “Nhưng mà, tôi không thể từ bỏ cô ấy chỉ vì bác không đồng ý.”
Trong lúc nhất thời, Diệp Văn không biết nên tức giận vì sự trơ trến của anh, hay là thông cảm cho sự việc không còn đường lui của anh nữa.
“Tôi không đồng ý là một chuyện” Diệp Văn nhìn Phó Đình ‘Viễn và nhấn mạnh: “Con bé không còn yêu cậu nữa, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Đối diện với ánh nhìn của Diệp Văn, Phó Đình Viễn tuyên bố từng chữ: “Tôi không tin là cô ấy không còn yêu tôi nữa, cô ấy chỉ vì bị tôi làm tổn thương nên không muốn yêu tôi nữa chứ không phải cô ấy không còn yêu tôi nữa.”
“Cô ấy không phải là người coi cảm xúc của mình như trò chơi trẻ con, vì vậy cô ấy sẽ không hoàn toàn vứt bỏ tình cảm đối với tôi sớm như vậy.”
Diệp Văn khịt mũi: “Cậu đã biết con bé là một người nghiêm túc, vậy thì cậu nên biết thêm rằng kể từ khi con bé quyết định rời đi, con bé cũng đã rất nghiêm túc.”
Nghe lời nói của Diệp Văn, Phó Đình Viễn nói một cách chắc chắn: “Vì vậy, tôi hy vọng nhận được sự giúp đỡ của bác.”
Diệp Văn tưởng mình nghe nhầm, ngờ vực hỏi: “Cậu nói gì vậy? Cậu muốn tôi giúp ư?”
Phó Đình Viễn trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”
Diệp Văn khó chịu, không nhịn được gầm lên: “Cậu phát sốt đến mức cháy hết óc rồi hả? Tôi hận không thể đánh gấy chân của cậu, thế mà cậu còn dám bảo tôi giúp cậu ư?”
Đây đúng là trò đùa hài hước nhất mà Diệp Văn từng nghe.
Phó Đình Viễn chắc chắn có thể cảm nhận được ông ấy không thích anh, thế mà anh còn bảo ông ấy giúp anh theo đuổi con gái của ông, như vậy không phải não bị hỏng thì là gì chứ!
Phó Đình Viên vẫn tỏ ra bình thải thừa nhận trước đây tôi không hề trân trọng cô ấy. Tôi bị mù mắt, nhưng người làm sai cũng nên được cho một cơ hội sửa sai, đúng không?”
“Nếu cô ấy có thể cho Hà Vĩ Niên đó một cơ hội, tại sao cô ấy không thể cho tôi một cơ hội?”
Diệp Văn chế nhạo: “Cậu còn mặt mũi so sánh với Hà Vĩ Niên ư?”
Phó Đình Viễn đã làm Du Ân tổn thương một lần và anh bị phán tử hình rồi, thế mà anh còn bảo phải cho anh một cơ hội.
Nghĩ đến điều này, Diệp Văn chua chát nói: “Bỏ lỡ thì chính là bỏ lối”
Diệp Văn chỉ hận mình không biết về sự tồn tại của con gái Du Ân sớm hơn, nếu không thì sao có thể cho phép cô kết hôn với một người đàn ông không yêu cô và không để cô ở trong lòng cơ chứ.
Bây giờ ông ấy có cơ hội giúp cô chọn người bạn đời, ông ấy phải cực kỳ thận trọng và nghiêm túc mới được.