SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 532

Cô vốn tưởng Phó Đình Viễn sẽ không chịu nổi sự sỉ nhục này chứ, nhưng kết quả giờ anh lại nói đồng ý…

Mà trong lúc cô vẫn đang hết sức kinh ngạc thì Phó Đình ‘Viễn đã nhấc chân đạp cửa, thẳng tay ném cô xuống giường, cơ thể bắt đầu tiến sát vào cô.

Hóa ra anh về nhà là để tắm, giờ toàn thân anh đều toát ra mùi hương nam tính và hơi thở mát lạnh. ¡ Thời điểm môi anh đang tiến gần tới cô, Du Ân run rẩy vội giơ tay lên đẩy anh ra: “Nhưng, tôi đâu có nói là bắt đầu luôn trong đêm nay đâu.”

Hiện tại Du Ân có trốn được cũng chỉ là nhất thời, Phó Đình Viễn khế nói: “Đêm dài đẳng đãng, sao chúng ta không bắt đầu luôn tối nay?”

Nói xong lời này, anh không cho Du Ân thêm cơ hội giảo biện hay giấy giụa nữa, trực tiếp ấn chặt người cô trên giường, dùng hành động khiến cô không còn chút sức lực nào để phản kháng.

Du Ân không biết bản thân cô sẽ trải qua đêm nay như thế nào, cô chỉ biết mình sắp hỏng rồi, sắp hỏng rồi.

Trong suốt quá trình, cô đã năn nỉ anh vài lần, lần đầu tiên anh đáp: “Nếu chỉ là quan hệ thể xác, anh đây phải khiến em hài lòng nhất có thể mới được.”

Lần thứ hai anh trả lời: “Xin tha từ một người đàn ông đang điên cuồng vì bị cấm dục suốt hơn một năm sao? Tạm thời chưa thể kết thúc được.”

Du Ân giờ phút này đã nảy sinh suy nghĩ giết chết anh.

Điên cuồng suốt cả một đêm, mãi đến ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao Du Ân mới tỉnh.

Cô hơi giật mình, cố gắng động đậy, hai cái đùi nhức mỏi đến nỗi khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng.

Cái cảm giác này, ngoại trừ lần đầu tiên làm với Phó Đình Viễn vào năm đó thì đã rất lâu rồi nó chưa xuất hiện, lần đó cũng vì hai người bị bỏ thuốc, cho nên không tự chủ được.

mà điên cuồng làm.

Nhưng còn tối hôm qua thì sao?

‘Tối hôm qua đầu óc bọn họ rất tỉnh táo, rất lý trí, nhưng độ điên cuồng của Phó Đình Viễn cũng đâu có khác gì lần đó.

“Tỉnh rồi à?” Ngoài ban công đột nhiên truyền đến một giọng nói nam tính khiến Du Ân giật mình.

Ngay sau đó, cô hồi phục lại tinh thần, nhưng vấn đề là Phó Đình Viễn đang ngồi phơi nắng ở ban công nhà cô.

Du Ân không muốn tiếp tục để ý anh nữa, nên cô chọn cách đơn giản nhất là tiếp tục nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ.

Thứ nhất, Du Ân cũng không biết phải đối mặt thế nào với Phó Đình Viễn khi mối quan hệ của hai người bỗng nhiên lại đi đến bước này, mà vấn đề là ý tưởng tồi tệ này do cô nghĩ ra, và hiện tại cô có muốn biện minh cũng không thể.

Thứ hai, cô cũng giận anh, giận anh tối qua đã làm cô quá mạnh bạo, quá tàn nhần.

Từ tận đáy lòng Du Ân không nhịn được mà chửi thề, con mẹ nó, anh đói khát đến mức nào vậy, muốn hành chết cô trên giường luôn sao?

Một bóng đen dường như đang tiến tới gần bao phủ lấy đôi mắt nhắm chặt của cô, sau đó, môi cô bị một người đàn ông cắn mút.

Du Ân buồn bực mở bừng mắt, cô định giấy giụa, nhưng cơ thể lại bị nhấn chìm xuống giường, nguyên nhân là vì Phó Đình Viễn không biết xấu hổ đè người xuống, ấn chặt cô không buông, không cho cô cơ hội từ chối, bắt đầu một nụ hôn dài kiểu Pháp.

Du Ân: “..”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi