SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 556

“Tôi đã nhìn ba năm rồi, đã nhìn đủ rồi.” Du Ân cuối cùng cũng dời mắt đi chỗ khác và ném ra một câu với vẻ lạnh lùng, cứng rắn.

Trong ba năm chung sống đó, không có ngày nào mà cô không phải nhìn sắc mặt của anh mà sống.

Anh vui, cô cũng vui.

Anh không vui, lòng cô sẽ đầy tự trách và hối hận, tự kiểm điểm sao bản thân mình lại khiến anh không vui.

Món nào anh thích ăn, cô đều nấu một cách vô cùng thích thú. Món nào anh không thích, cô cũng không thích.

Tóm lại, cô sống không có chút bản ngã nào, cả cuộc sống bản thân đều xoay quanh Phó Đình Viễn, cố gắng hết sức để làm hài lòng anh và khiến anh yêu cô.

Bây giờ cuối cùng cô đã sống cuộc đời của mình, cô không bao giờ muốn tiếp tục sống cuộc sống nhìn sắc mặt anh nữa.

Cùng lắm thì chấm dứt thôi, dù sao cũng không phải cô không chịu nổi. Cô có thể chịu đựng nỗi đau ly hôn một năm trước, giờ chỉ ngủ một đêm cũng chẳng hề gì. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngọn lửa trong bụng Phó Đình Viễn ngay lập tức bị dập tắt vì những lời nói của cô.

Thực ra anh biết cô đã nói rất rõ ràng từ lâu, cô đã nói rõ rất nhiều nội dung trong thỏa thuận, nhưng anh không muốn chấp nhận mà luôn tranh cãi với cô một cách vô lý.

Vốn tưởng rằng anh có thể dễ dàng bắt bí cô, nhưng hiện tại rốt cục nhìn rõ ràng, người bị bắt chẹt là anh.

Ngay từ khi cô quyết định đệ đơn ly hôn, anh đã mất thế thượng phong trong mối quan hệ của hai người.

Anh mím môi, giọng điệu dịu bớt, đau lòng nói: “Cả ngày hôm nay em đã nói bao lần “muốn kết thúc” rồi?”

Mỗi một lần cô nói muốn kết thúc một cách rất nhẹ nhàng thản nhiên, trái tim anh lại như bị lăng trì hết lần này đến lần khác.

Anh giơ tay ôm eo Du Ân, vẻ mặt đầy đau khổ: “Hiện giờ em định hễ không hài lòng là lấy chuyện kết thúc quan hệ để bắt chẹt anh sao?”

Du Ân vặn lại anh: “Nếu anh có thể giao tiếp bình thường, tôi có làm thế này không?”

Chẳng phải anh cứ nổ tung như làm đổ lọ giấm hết lần này đến lần khác sao? Hơn nữa còn không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Du Ân vốn tưởng rằng Phó Đình Viễn sẽ biện hộ cho mình từ lâu, nhưng không ngờ anh chỉ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó không chút nóng nảy nói: “Được rồi, anh sẽ thay đổi.”

Anh còn vòng tay ôm cô thật chặt và nói: “Tương lai em sẽ là nữ hoàng của anh, em nói gì thì là đó, được không?”

Du Ân sững sờ, không ngờ Phó Đình Viễn lại có thể nói như vậy.

Cô không muốn trở thành nữ hoàng của ai đó, cô chỉ muốn giao tiếp với anh một cách bình thường.

Phó Đình Viễn nhân lúc cô còn đang ngẩn ngơ mà nói: “Sau này anh không muốn nghe em nói những câu kiểu như kết thúc quan hệ nữa. Em không hài lòng với anh điều gì thì cứ nói rõ ràng.”

“Được rồi.” Du Ân cảm thấy mình như bị mê hoặc bởi dáng vẻ như thế này của Phó Đình Viễn, vì vậy không tự chủ được mà đáp lại.

“Hà Vĩ Niên đến Giang Thành, anh có thể đi chơi với em không?” Phó Đình Viễn sợ cô không đồng ý, vội vàng nói, “Anh gần đây đã gác hết công việc để nghỉ phép. Em không có lý do gì để không dẫn anh theo nhỉ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi