Chương 585
Anh nhớ cô nói cô có thể nấu ăn khi còn rất nhỏ, vì vợ của Du Thế Quần cũng chính là mẹ nuôi của cô có, sức khỏe không tốt, cha con Du Thế Quần thì không thể trông cậy được, nên cô chỉ có thể tự chăm sóc.
Du Ân câu môi, ngượng ngùng cười nhìn anh: “Không cos.”
Cô chỉ nói vậy chỉ để an ủi anh, và cô không muốn anh nghĩ rằng anh vụng về, chẳng lẽ anh thực sự nghĩ rằng mọi người đều có năng khiếu nấu ăn như anh sao?
Lần đầu tiên cô nấu ăn cũng không bị bỏng như thế này.
Anh ấy đã hơn ba mươi, thế mà lại bị văng dầu, Du Ân thực sự không biết phải nói gì với anh nữa.
Kết quả cuối cùng là Phó Đình Viễn đã thay đổi tình trạng phớt lờ anh của Du Ân vì tình cảnh này. Du Ân cũng bôi thuốc mỡ trị bỏng cho anh, bảo anh không được chạm vào nước.
Phó Đình Viễn còn được ăn thức ăn do Du Ân nấu, phải biết rằng từ khi ly hôn với Du Ân, ngoài việc ăn mì của Du Ân nấu vài lần, anh đã chưa ăn đồ ăn của Du Ân nấu một cách nghiêm túc.
Phó Đình Viễn vừa ăn món ngon quen thuộc, thầm cảm thấy vết bỏng của mình rất đáng giá.
Tuy nhiên, vào ban đêm anh đã nhanh chóng hối hận.
Lý do là Phó Đình Viễn đã tính toán thời gian của kỳ kinh nguyệt của Du Ân và cho rằng bọn họ có thể thân thiết được rồi.
Vào buổi tối, ngay khi Du Ân bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, Phó Đình Viễn đã ôm eo cô và bế cô lên giường.
Du Ân biết anh muốn làm gì, giơ tay đẩy anh ra chống cự: “Không nên, không nên.”
Phó Đình Viễn khẽ cau mày: “Sao vậy? Không phải bà dì của em đã xong rồi à?”
“Xong rồi, nhưng bàn tay của anh bị bỏng.” Du Ân nghiêm nghị nói.
Du Ân biết Phó Đình Viễn đã giở khổ nhục kế để phá vỡ chiến tranh lạnh giữa họ, nhưng giờ cô cũng đã trở nên xấu xa, cô biết anh đã chịu đựng vất vả nhưng cô vẫn cố tình dùng bàn tay bị bỏng để giày vò anh, để anh muốn ăn nhưng ăn không được.
Phó Đình Viễn nóng nảy: “Tay anh chỉ bị thương một chút thôi, không ảnh hưởng gì cả.”
Anh chỉ bị bỏng một mụn nước nhỏ trên tay, làm sao còn ảnh hưởng được gì chứ?
Hơn nữa, với thể lực của mình, anh có thể làm được điều đó bằng một tay mà…
“Như vậy cũng không được, lỡ dính vào thì sao?” Du Ân đứng dậy đẩy anh ra sau khi nói xong, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh an ủi: “Ngoan, cứ chịu đựng đi, đợi tay anh hoàn toàn khỏi hẳn thì nói sau.”
Sau đó cô nhanh chóng đứng dậy và rời đi, nhốt mình trong phòng ngủ dành cho khách.
Phó Đình Viễn nghiến răng hàm sau, ném mình trên chiếc giường lớn với tâm trạng tồi tệ.
Anh sẽ trải qua một đêm dài và giày vò như thế nào đây?
Không cam lòng chịu thua, anh đứng dậy gõ cửa phòng ngủ của Du Ân: “Em thật sự tra tấn anh đấy, em có tin anh sẽ trói em đến Cục dân chính tái hôn không? Em phải có trách nhiệm với anh!”
Lời nói chậm rãi của Du Ân truyền ra từ trong phòng ngủ dành cho khách: “Đừng kiếm chuyện, những người đàn ông không có phụ nữ kia không phải vẫn sống sao? Hơn nữa, đàn ông các anh không phải còn có mấy cô em gái mưa sao?”
Phó Đình Viễn thiếu chút nữa tức chết với lời nói của cô, nhưng nếu cô không mở cửa, anh không thể xông vào, vì vậy anh chỉ có thể tức giận trở về phòng ngủ.