Chương 602
Những lời nói của Hà Vĩ Niên kích thích Phó Đình Viễn, lúc đầu anh đúng là không thích Du Ân…
Sự ớn lạnh trong mắt Phó Đình Viễn ngày càng sâu, anh không nghi ngờ gì rằng Hà Vĩ Niên đang cố tình đầm một nhát dao vào ngực anh.
Nhưng vào lúc này, Hà Vĩ Niên nói thêm một cách trìu mến: “Vì vậy, tôi sẽ không từ bỏ cô ấy.”
Phó Đình Viễn đương nhiên không phải dạng vừa, anh cười khẩy một tiếng: “Anh Hà chắc chưa nghe qua một câu, gần quan được ban lộc”
Hà Vĩ Niên ở thủ đô xa xăm, ngay cả khi anh ta không từ bỏ và muốn theo đuổi Du Ân, thì làm sao có thể tiện với hàng xóm của Du Ân chứ?
Hơn nữa, bây giờ anh đã có một mối quan hệ thể xác với Du Ân rồi.
Nghĩ đến điều này, Phó Đình Viễn cảm thấy kích động không thể giải thích được, anh cảm thấy cần phải tìm cách để Du Ân chính thức hẹn hò với mình.
Hà Vĩ Niên nói một câu thâm thúy với Phó Đình Viễn: “Mặc dù tối lớn lên ở thủ đô, nhưng vì tình yêu của trái tim mình, tôi cũng có thể xin được chuyển đến Giang Thành.”
Phó Đình Viễn không thở nổi, suýt nữa bị sốc chết vì những lời của Hà Vĩ Niên.
Chức vị của Hà Vĩ Niên ở thủ đô không thấp, nếu từ bỏ công việc ở đó chuyển đến đây, tương đương với hạ cấp. Hà Vĩ Niên điên cuồng như vậy sao?
Quay đầu nhìn Hà Vĩ Niên, Phó Đình Viễn cau mày hỏi: “Anh thật sự nghiêm túc à?”
“Anh nghĩ thế nào?” Hà Vĩ Niên không trả lời trực tiếp, mà ném nhẹ cho anh một câu.
Phó Đình Viễn nghiến răng hàm sau và không nói gì.
Không cần biết Hà Vĩ Niên có nghiêm túc hay không, anh sẽ không cho Hà Vĩ Niên bất kỳ cơ hội nào.
Diệp Văn giống như Phó Đình Viễn, khăng khăng yêu cầu Du Ân ở lại bệnh viện một đêm, sau khi quan sát kỹ mới có thể xuất viện, Du Ân bất lực và phải làm theo ý họ.
Khi Phó Đình Viễn và Hà Vĩ Niên vào lại phòng, Diệp Văn nói với Phó Đình Viễn: “Cậu đi làm việc của cậu đi, tôi sẽ chỉ chăm sóc con bé”
Phó Đình Viễn: “…”
Hiện tại anh không muốn rời xa Du Ân, dù chỉ một giây.
Nếu không được tận mắt nhìn thấy cô, anh sẽ rất hoảng loạn.
Anh cảm thấy rằng sau sự việc này, không phải Du Ân nên gặp bác sĩ tâm lý, mà là anh.
Anh đã vô cùng sợ hãi.
Vì vậy, anh quay sang Diệp Văn và nói: “Ông đã đi một quãng đường dài, vậy nên hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước đã.”
“Không cần, sức khỏe của tôi rất tốt.” Diệp Văn nhất quyết ở lại để chăm sóc con gái.
Diệp Văn là ba của Du Ân, ba chăm sóc cho con gái là điều đương nhiên, còn anh không danh không phận, không có lý do gì để ở lại, hơn nữa Du Ân không có lương tâm trên giường bệnh cũng không muốn giữ anh lại.
Cô biết rằng anh không nỡ xa cô, thế mà cô vẫn muốn đoàn tụ với ba mình.
Cô thậm chí còn đẩy anh ra với một nụ cười ngọt ngào: “Sếp Phó, anh về nghỉ ngơi và thay quần áo sạch sẽ đi.”
Trên đường đến bệnh viện với cô, quần áo của Phó Đình Viễn dính đầy máu từ vết thương trên lưng cô, bởi vì anh vẫn luôn ở trong bệnh viện chờ cô tỉnh lại, nên anh không có thời gian đi tắm rửa.
Thực ra, Du Ân cũng vì muốn tốt cho Phó Đình Viễn, dù sao thì anh cũng là chủ tịch Phó thị nên phải quan tâm đến hình tượng của mình, không phải vô tâm như Phó Đình Viễn nghĩ đầu.