Chương 635
Thẩm Dao không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng Từ Sướng, bản thân cô ta không có chút sức lực nào, cũng vô cùng bất lực.
Như để xoa dịu cô ta, Từ Sướng nói thêm: “Anh sẽ cử người kiểm tra lại. Nếu thực sự có tình huống như em nói thì anh sẽ xử lý người đó”.
“Xử lý sao?” Giọng điệu của Thẩm Dao có chút run rẩy.
Dù đã làm nhiều việc xấu nhưng cô ta chưa từng lấy mạng ai.
Giọng nói của Từ sướng lạnh hơn một chút: “Nếu không xử lý, chẳng lẽ giữ lại để hắn vạch trần chúng ta sao?”
Ngay khi Thẩm Dao nghĩ đến cảnh cô ta có thể phải đối mặt với án tù nếu bị lộ, cô ta lập tức nói: “Em sẽ nghe lời anh.”
Tự Sướng rất hài lòng: “Dao Dao, trước đây em được ba bảo vệ quá tốt. Thế giới này rất tàn nhẫn. Hoặc là bên kia bị tiêu diệt, hoặc là chúng ta bị tiêu diệt.”
Thẩm Dao cúp điện thoại nằm trên giường bệnh, đúng vậy, Eric nói đúng, để bảo vệ chính mình, bọn họ không thể quan tâm nhiều thứ được.
Phó Đình Viễn và Giang Kính Hàn cố tình tại nhân chứng giả để dụ rắn ra khỏi hang, nhưng Từ sướng thực sự rất xảo quyệt, vẫn luôn không hành động.
Nhưng họ không ngờ rằng sẽ có thu hoạch ngoài mong đợi, Phó Đình Viễn nhận được một cuộc gọi, người đàn ông ở đầu dây bên kia nói với một giọng trầm: “Sếp Phó, tôi là Trịnh Nham.”
Phó Đình Viễn nhướng mày, giọng điệu không mặn không nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Trịnh Nham này có tâm tư bất ổn với Du Ân, Phó Đình Viễn đương nhiên không có ấn tượng tốt với anh ta.
Trịnh Nham im lặng một lát rồi nói: “Hôm đó tôi cũng tham gia tiệc tối.”
Phó Đình Viễn dừng lại, tinh ý nhận ra ẩn ý trong lời nói của Trịnh Nham, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi một cách bình tĩnh: “Vậy thì sao?”
Trịnh Nham không giấu giếm: “Tôi rất tâm động với vai nam chính “Anh muốn đến tìm em” của giáo sư Diệp, nên đêm đó tôi đã để mắt đến Du Ân, cố gắng tìm cơ hội nói chuyện riêng với cô ấy và giành được vai chính đó.”
“Sau đó cô ấy đi vệ sinh, tôi cũng đi theo, nhưng không ngờ Thẩm Dao đã ngăn cô ấy lại trước khi tôi tìm đến cô ấy.”
“Tôi đã quay video mọi chuyện xảy ra sau đó.” Trịnh Nham nói liền một mạch, không có nửa phần giả dối.
Phó Đình Viễn đương nhiên hiểu được ý định của Trịnh Nham, và nói thẳng vào vấn đề: “Hãy cho tôi biết yêu cầu của anh.”
Trịnh Nham ban đầu cũng không phải là người tốt, cho nên với bằng chứng trong tay như vậy, nhất định sẽ tranh thủ lấy cái gì đó cho bản thân.
Quả nhiên, Trịnh Nham nói: “Tôi muốn vai nam chính của bộ phim này. Nếu các người đồng ý, tôi sẽ đưa bằng chứng trong điện thoại di động cho các người ngay lập tức.”
Một dấu vết châm chọc lướt qua mặt Phó Đình Viễn, Trịnh Nham thực sự không hiểu lấy mình, làm sao anh ta có thể đủ khả năng trở thành nam chính của bộ phim này chứ?