SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 658

Hứa Hàng vừa há mồm định nói cái gì đó, thì Giang Kính Hàn đã lập tức chặn đứng họng anh ta: “Cậu đừng có mà giở giọng phản bác điều tôi vừa nói, cậu xem cậu đối xử với bác sĩ Tống thế nào đi? Cả ngày chỉ biết nói mấy lời lạnh nhạt với người ta, rồi bắt bẻ người ta đủ chuyện, vậy mà cậu còn trông đợi cô ấy sẽ ở bên cậu lần nữa sao?”

Từ khi Tống Nghênh gia nhập vào bệnh viện của Hứa Hàng, cả ngày Hứa Hàng chỉ đi vạch lá tìm lỗi của Tống Nghênh, thậm chí còn quở trách Tống Nghênh trước mặt rất nhiều đồng nghiệp khác trong bệnh viện, mà từ đầu đến cuối Tống Nghênh cũng chẳng thể hiện gì, chỉ bình tĩnh đối mắt với các kiểu bắt bẻ của Hứa Hàng thôi.

Là anh em tốt, Giang Kính Hàn biết là do trong lòng Hứa Hàng vẫn còn nhớ thương Tống Nghênh, rồi lại bất mãn với việc Tống Nghênh đã từng vứt bỏ mình, cho nên mới dùng thái độ bất thiện đó muốn bức Tống Nghênh phải chủ động xin lỗi anh ta, chủ động đến gần anh ta.

Giang Kính Hàn cảm thấy, Hứa Hàng hành động như vậy, Tống Nghênh chẳng những sẽ không đến gần anh ta, mà nói không chừng sẽ còn hoàn toàn rời xa khỏi anh ta.

“Tốt nhất là cậu câm miệng đi, từ khi biết nói chuyện yêu đương với cô gái nhỏ kia, cậu dường như đã biến thành chuyên gia tư vấn tình cảm rồi đấy.” Dịch Thận Chi ghét bỏ nói.

Ngay lúc này, Phó Đĩnh Viễn vốn đang trong trạng thái hôn mê nằm trên giường bệnh dần dần tỉnh lại, ba người họ lập tức kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, đồng loạt nhìn về phía anh.

Bản thân Hứa Hàng là bác sĩ nên đã tiến lên hỏi thăm trước: “Cảm thấy thế nào rồi?”

Tầm mắt Phó Đình Viễn chậm rãi nhìn chung quanh phòng bệnh một vòng, không thấy bóng dáng Du Ân đâu, anh lập tức khẩn trương hỏi Hứa Hàng: “Du Ân đâu rồi? Cô ấy có bị thương ở đâu không?”

Hứa Hàng vội vàng nói: “Cô ấy vẫn rất tốt, vừa nãy Chu Mi mới đưa cô ấy về nghỉ ngơi.”

“Chậc chậc, anh hùng cứu mỹ nhân, đến mạng sống cũng từ bỏ, chắc chỉ có mình cậu mới làm được.” Dịch Thận Chi đi tới chế nhạo Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn nghe thấy nói Du Ân không có chuyện gì, anh mới dám thở phào một hơi, không thèm để ý tới lời chế nhạo của Dịch Thận Chi.

Vào khoảnh khắc chiếc xe của Thẩm Dao lao tới, anh không kịp nghĩ bất cứ điều gì khác, chỉ mong cô không xảy ra chuyện gì, cho nên theo bản năng liền bẻ tay lái để cơ thể mình hứng trọn mũi xe đang lao tới.

Tỉnh lại lại không thấy Du Ân đầu tiên, trong lòng Phó Đình Viễn cảm thấy có hơi trống rỗng.

Vì thế anh lại hỏi tiếp: “Vậy khi nào cô ấy sẽ lại tới thăm tôi nữa?”

Lúc anh hỏi như vậy, trông anh có vẻ vừa đáng thương mà lại vừa hề hề.

Dịch Thận Chi muốn chửi thề: “Cậu có thể đừng vừa mở mắt ra là đầu óc chỉ biết nghĩ về cô ấy thôi không? Tốt xấu gì thì ba anh em tôi cũng ở đây trông chừng cậu cả ngày đấy.”

Mẹ nó chứ, đây là trọng sắc khinh bạn chứ gì nữa.

Hứa Hàng giải thích: “Vừa nãy bác gái và Thiến Thiến tới đây thăm cậu, nên ông cụ đã kêu để Du Ân đi về trước.”

Mặc dù Hứa Hàng không nói rõ, nhưng Phó Đình Viễn đủ thông minh để hiểu ra vấn đề ngay, chắc chắn mẹ anh và Phó Thiến Thiến lại có ý đồ gây chuyện thị phi.

Anh đã thật sự tuyệt vọng với mẹ và đứa em gái của mình rồi, chỉ hận bản thân không thể kịp thời tỉnh lại để bảo vệ Du Ân.

Hứa Hàng lại nói tiếp: “Nếu cậu muốn gặp cô ấy, thì để tôi đi gọi điện.”

Phó Đình Viễn nghĩ nghĩ gì đó xong vẫn từ chối: “Thôi bỏ đi, trước mắt cứ để cô ấy nghỉ ngơi chút đã, cô ấy chắc chắn đã bị dọa sợ không vừa đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi