SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 672

Thẩm Thanh Sơn hoàn toàn không tin lời anh ta, ông ta lắc đầu, đỏ mắt quát: “Cậu chẳng hề muốn bảo vệ Dao Dao, mà cậu muốn hủy diệt cả nhà chúng tôi.”

Từ Sướng tiếp tục lá mặt lá trái với Thẩm Thanh Sơn: “Chú Thẩm, chú nói như vậy khiến cháu thật sự quá đau lòng.”

Chắc chắn bây giờ anh ta sẽ không nói rõ mối quan hệ cho Thẩm Thanh Sơn biết, bởi vì vẫn còn mấy người chưa trả giá cho những gì bọn họ đã làm vào năm đó, nên anh ta vẫn phải tiếp tục che giấu thân phận của mình.

Nếu không phải Thẩm Thanh Sơn bị Phó Đình Viễn tống vào tù, khiến anh ta không tiện ra tay đối phó, nói không chừng bây giờ Thẩm Thanh Sơn đã sớm mất mạng rồi.

Thẩm Thanh Sơn nhìn chằm chằm anh ta: “Vậy cậu hãy giải thích cho tôi biết, tại sao Dao Dao lại bị bỏ thuốc đâm vào xe của Phó Đình Viễn? Tại sao mẹ con bé lại bị buộc tội bỏ thuốc con bé?”

“Hổ dữ không ăn thịt con, nói thế nào mẹ con bé cũng sẽ không hãm hại con mình.” IQ của Thẩm Thanh Sơn vẫn đang online: “Hơn nữa, mẹ con bé cũng không yếu đuối đến nỗi vô duyên vô cớ nhảy xuống biển.”

Từ Sướng nhún vai đáp: “Chú Thẩm, mấy chuyện này thì cháu không biết.”

“Chuyện Dao Dao bị bỏ thuốc là do dì Lâm làm, làm sao cháu biết dì Lâm xuất phát từ tâm trạng gì cơ chứ?” Từ Sướng mặt đầy vô tội: “Có lẽ dì ấy thật sự căm hận Phó Đình Viễn và Du Ân, dù gì anh ta và Diệp Văn cũng tống chú vào tù, nên dì ấy muốn báo thù giúp chú.”

Thẩm Thanh Sơn chất vấn: “Vậy thì bà ấy có thể tự lái xe đâm, cần gì phải lôi kéo thêm Dao Dao?”

Từ Sướng không đáp lại nữa, mà nhìn Thẩm Thanh Sơn hỏi sâu xa: “Chú Thẩm, có phải chú luôn nghi ngờ cháu đã động tay động chân là vì chú đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nên mới đa nghi như vậy không?”

“Cậu…” Thẩm Thanh Sơn vốn nghi ngờ Từ Sướng có âm mưu gì khác, bây giờ Từ Sướng ăn nói quái gở như vậy càng chứng thực suy đoán của ông ta. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thẩm Thanh Sơn mất khống chết gào lên: “Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là ai? Cậu muốn làm gì?”

Bởi vì Thẩm Thanh Sơn quá kích động, nên bị quản giáo đi tới cưỡng ép đè ông ta xuống.

Bên ngoài cửa kính thăm tù, Từ Sướng nhìn Thẩm Thanh Sơn đang bị quản giáo giữ chặt, hờ hững đặt bộ đàm trong tay xuống, dùng khẩu hình miệng nói ra một cậu: “Kịch hay vừa mới bắt đầu.”

Nhưng Thẩm Thanh Sơn lại nhìn ra, cả người ngày càng suy sụp.

Ông ta không biết rốt cuộc Từ Sướng muốn làm gì, nhưng ông ta đã biết Từ Sướng không phải là người lương thiện.

Nhưng Thẩm Thanh Sơn đã bình tĩnh lại, Lâm Như đã chết, cả ông ta và con gái đều đang ngồi tù, Từ Sướng còn có thể làm gì bọn họ cơ chứ?

Nhưng vừa nghĩ đến vợ mình cứ thế qua đời, trái tim của Thẩm Thanh Sơn vẫn đau đến mức chết đi sống lại, người cũng già nua tiều tụy đi rất nhiều.

Mấy người Phó Đình Viễn cũng biết chuyện Thẩm Thanh Sơn gặp mặt Từ Sướng, Hứa Hàng cũng nói cho Phó Đình Viễn biết về kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi của Lâm Như, trong người Lâm Như không hề có loại thuốc mà bọn họ nghi ngờ.

Kết quả này khiến Phó Đình Viễn khẽ cau mày, chẳng lẽ Lâm Như thật sự nghĩ không thông nên tự sát ư?

Nhưng Hứa Hàng lại nói: “Một số loại thuốc gặp nước hoặc ở trong môi trường lạnh lẽo sẽ phát huy dược tính một cách nhanh chóng. Lâm Như đã ngâm mình dưới biển quá lâu mới được vớt lên, nói không chừng dược tính trong người đã tan biến rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi