SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

 

Phản ứng đầu tiên của Du Ân là bỏ qua, cất điện thoại tiếp tục ăn cơm.

Chồng cũ vợ cũ đã ly hôn với nhau, còn gì nữa đâu mà liên lạc?

Chu Mi thấy cô không xem điện thoại thì kìm không được mà nhỏ giọng nói với cô: “Du Ân, sếp Phó nói anh ấy tìm cô là có chuyện quan trọng.”

Hàm ý là muốn để cho Du Ân trò chuyện một mình với Phó Đình Viễn.

Du Ân nở nụ cười vô tội với cô: “Có chuyện gì mà anh ấy không gọi điện thoại nói cho tôi?”

Ý là có việc thì cứ nói thẳng, việc vô bổ thì không cần làm.

Chu Mi há to miệng, rũ mắt gửi câu nói của Du Ân cho Phó Đình Viễn.

Một lát sau, Phó Đình Viễn trả lời.

Chu Mi hỗ trợ truyền lại cho Du Ân: “Sếp Phó nói đồ trước kia của cô vẫn còn chỗ của anh ấy, nên cô dành chút thời gian qua đó lấy đi.”

Lúc trước, sau khi thủ tục ly hôn được hoàn tất trong êm đẹp thì xế chiều hôm đó Du Ân đã ra nước ngoài rồi.

Đồ trước kia của cô đúng là đều để lại trong căn nhà từng là của cô và Phó Đình Viễn, nhưng Du Ân không quay lại lấy, cô cũng nghĩ rằng Phó Đình Viễn đã vứt đi rồi.

Dù sao thì anh cũng ghét cô, nhất định là sau khi ly hôn rồi sẽ thanh lý sạch sẽ tất cả những dấu vết của cô.

Lúc này nghe thấy Phó Đình Viễn vẫn giữ đồ của cô, Du Ân hơi kinh ngạc.

Nhưng sau đó cô cũng rất bài xích mà nói với Chu Mi: “Tôi cũng không cần dùng nữa, cứ để anh ấy vứt đi đi.”

Chu Mi lại nói lại cho Phó Đình Viễn, không đầy một lát sau Chu Mi cầm điện thoại giơ lên cho Du Ân coi một tấm hình: “Sếp Phó nói, hai quyển album ảnh này cô cũng không cần sao?”

Du Ân thấy hai quyển album trong ảnh thì trợn tròn mắt.

Những quần áo và đồ dùng sinh hoạt thì cô có thể không cần nữa, nhang hai quyển album ảnh này rất quý giá, vì bên trong đó có rất nhiều ảnh chụp của cô và mẹ.

Phó Đình Viễn không nhắc đến, cô cũng quên.

Cô lại lần nữa giương mắt nhìn Chu Mi, suy nghĩ rồi nói: “Phiền cô giúp tôi nói lại với sếp Phó, nhờ anh ấy gửi đến Chung Đình hoặc là nhà của tôi. giùm.”

Chu Mi tiếp tục cẩn thận giúp hai người chuyển lời, không đầy một lúc đã trả lời cô: “Sếp Phó nói mấy ngày nay anh ấy đều ở bệnh viện, không thể gửi cho cô được, cô tự qua lấy đi.”

“Sếp Phó còn nói, cái mật mã vào nhà vẫn là cái mà cô đã lập, không thay đổi.”

“Quyển album ảnh đặt trong hòm sát, mật mã của tủ sắt cũng không đổi.”

Du Ân nghe xong lời này thì không biết cô nên có biểu cảm như thế nào nữa.

Phó Đình Viễn có bị điện không, mật mã gì cũng không đổi?

Du Ân thầm cắn răng, sau đó cố gắng để cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng: “Phiền cô nói với sếp Phó một tiếng, sáng mai tôi đến lấy.”

Phó Đình Viễn ở trong bệnh viện, cô phải nhanh chóng lợi dụng lúc anh không có nhà mà đến lấy, tránh phải đụng mặt anh.

“Được.” Chu Mi đồng ý.

Vì Phó Đình Viễn can thiệp như vậy khiến Du Ân có cảm giác không muốn ăn gì nữa.

Vừa nghĩ đến ngày mai phải bước vào cái “nhà” mà cô từng sống với Phó Đình Viễn, cảm xúc của cô không được ổn nữa.

Nơi đó với cô mà nói có mật ngọt vô tận, cũng có đau đớn vô tận.

Cuộc hôn nhân ba năm của cô và Phó Đình Viễn, bắt đầu từ nơi đó, cũng chấm dứt ở nơi đó.

Tuy cô đã coi nhẹ cuộc hôn nhân thất bại này từ lâu nhưng đến lúc đó vẫn khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình, bây giờ Du Ân chỉ có thể mong rằng Phó Đình Viễn đã thay đổi bài bố trong nhà.

Bữa tối của bốn người kết thúc muộn, Du Ân vẫn như cũ ngủ lại nhà của Tô Ngưng, Chu Mi nói cũng sẽ rời đi, Chung Văn Thành thì về nhà mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi