Chương 705
Phó Đình Viễn không trì hoãn thêm nữa, sau khi chào tạm biệt cô, anh lái xe rời đi.
Trái tim của Du Ân hồi hộp đến mức không thể thở bình thường, trạng thái lo lắng này sẽ không thuyên giảm cho đến khi Phó Đình Viễn quay lại và cô tận mắt chứng kiến anh đã an toàn.
Phó Đình Viễn đã phi nước đại theo con đường mà Từ Sướng đã nói, trong khi Dịch Thận Chi đi đường vòng để đến núi Thiên Cảnh. Cả hai đã nói chuyện vài lần trên đường đi và bên phía Dịch Thận Chi vẫn rất suôn sẻ. Khi Phó Đình Viễn đến chân núi, Dịch Thận Chi cũng từ đường nhỏ đi vào núi.
Phó Đình Viễn đậu xe dưới chân núi và nhận được một cuộc gọi khác từ Từ Sướng.
Từ Sướng cười nói qua điện thoại: “Chủ tịch Phó, không ngờ anh lại giữ chữ tín như thế, thật sự đơn thương độc mã đến đây.”
Phó Đình Viễn chế nhạo: “Đây không phải là những gì anh muốn sao?”
Từ Sướng nở nụ cười đắc ý: “Không phải anh Phó luôn cho rằng mình luyện quyền mỗi ngày thì có thể đánh đấm sao?”
Nếu Từ Sướng muốn đối phó với Phó Đình Viễn, anh ta nhất định phải điều tra chi tiết về Phó Đình Viễn trước, đương nhiên anh ta cũng biết bản lĩnh bất phàm của Phó Đình Viễn.
Tuy nhiên, Từ Sướng không lo lắng về vấn đề này, cho dù thân thủ của Phó Đình Viễn có giỏi đến đâu đi chăng nữa, không phải trong tay anh ta có Phó Thiến Thiến sao? Nếu Phó Đình Viễn tới cứu, chứng tỏ anh vẫn rất để ý đến cô em gái vô dụng Phó Thiến Thiến này.
Phó Đình Viễn lười nói chuyện vớ vẩn với Từ Sướng, chỉ trầm giọng nói: “Tiếp theo anh muốn thế nào?”
Từ Sướng cười hả hê và nói: “Tiếp theo, tôi sẽ yêu cầu Chủ tịch Phó leo lên ngọn núi. Tôi tin anh biết có một không gian mở ở lưng chừng núi cho khách du lịch nghỉ ngơi. Chúng tôi đang chờ anh ở đây.”
Núi Thiên Cảnh là một điểm thu hút khách du lịch, nhưng bây giờ lại không có ai ở đây, hiển nhiên, Từ Sướng đã đập tiền trước để giải tán nơi này, đây quả thực là một kế hoạch dài hạn.
Có lẽ khi đầu độc Phó Thiến Thiến xong thì anh ta đã nghĩ ra việc hẹn ở nơi như thế này, đây là một ngọn núi sâu, nếu có chuyện gì xảy ra với hai anh em họ trên núi, cảnh sát cũng sẽ khó tìm được họ.
Phó Đình Viễn lạnh lùng liếc nhìn ngọn núi cao chót vót xung quanh, bình tĩnh đáp: “Được rồi, tôi đi lên đây.”
Từ Sướng nói thêm: “Nếu chủ tịch Phó lên núi, thì tôi muốn anh giao điện thoại ra trước, sau đó thì chủ tịch Phó không thể liên lạc với bên ngoài được nữa.”
Phó Đình Viễn khẽ cau mày, anh không có thời gian để nói với Dịch Thận Chi rằng điểm đến cuối cùng của họ là một bãi đất trống ở lưng chừng núi.
Nhưng khi Phó Đình Viễn do dự, một người đàn ông từ bên cạnh bước ra, thoạt nhìn thì đó là vệ sĩ do Từ Sướng thuê. Người đàn ông đó nói với Phó Đình Viễn: “Anh Phó, điện thoại di động.”
Phó Đình Viễn hơi nheo mắt, lặng lẽ đưa điện thoại ra.
May mắn thay, họ đã sớm có một kế hoạch hoàn chỉnh để đối phó với loại sự việc này, trên người anh có một cái nút gắn định vị, Dịch Thận Chi có thể thông qua định vị để tìm được anh.
Nói về thiết bị định vị, Phó Đình Viễn rất biết ơn Dịch Thận Chi vì mấy sở thích của anh ta.
Dịch Thận Chi có rất nhiều sở thích, sống rất phóng túng.
Thiết bị định vị là thứ mà Dịch Thận Chi tâm huyết trang bị cho bọn họ. Nói là để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp, cũng không phải chuyện xấu gì, vì vậy mấy người họ được trang bị định vị theo lời dặn dò của Dịch Thận Chi.