SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 707

Vì vậy, anh cong môi và nói: “Được.”

Anh nói xong liền ngẩng đầu uống hết trà trong tách, nhưng niềm vui của anh khiến Từ Sướng nhướng mày liếc anh một cái.

Không lâu sau khi Phó Đình Viễn uống trà, mắt anh bắt đầu mờ đi và choáng váng, anh lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng làm cho mình thức tỉnh.

Từ Sướng đứng lên trước mặt anh, cử động tay chân nói với anh: “Anh Phó, chúng ta bắt đầu đi.”

Phó Đình Viễn chống người đứng dậy, ngay khi anh đứng vững, Từ Sướng không khách khí đấm anh một quyền.

Chỉ là Phó Đình Viễn đã né được một cú đấm, nhưng anh cũng không thể né được tất cả các cú đấm.

Tự Sướng đấm với tâm lý muốn trả thù, cho nên anh đã trúng vài cú đấm từ Tự Sướng.

Ngay khi Tự Sướng tung thêm một cú đấm tiwus, Phó Đình Viễn loạng choạng và ngã xuống đất.

Phó Đình Viễn thông cảm thấy mình chật vật, bởi vì nếu Tự Sướng không ép anh uống loại thuốc đó thì bây giờ Tự Sướng đã bị đánh ngã xuống đất rồi.

Tự Sướng nhìn Phó Đình Viễn với ánh mắt trịch thượng, trong mắt đều là niềm vui được trả thù: “Phó Đình Viễn, nhà họ Phó của anh không phải có quyền thế lắm sao? Tại sao hai anh em anh lại rơi vào tay tôi một cách thảm hại như vậy?”

Từ sướng vừa đắc ý nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy một tia sáng lạnh xẹt qua trước mắt, anh ta chưa kịp phản ứng thì một con dao găm sắc bén đã đâm xuyên qua vai phải của anh ta, đau đớn khiến anh ta lảo đảo lui về sau vài bước.

“Ông chủ!” Nhìn thấy Tự Sướng bị thương, đám vệ sĩ lập tức vây quanh bảo vệ.

Phải thừa nhận rằng những vệ sĩ do Từ sướng thuê này khá trung thành với anh ta.

Dịch Thận Chi bước ra từ phía sau một cây đại thụ cách đó không xa, toàn thân anh ta là một màu đen, trông rất điêu luyện và thần bí.

Anh ta đang nghịch con dao găm trong tay, ánh sáng sắc bén của dao găm càng chói mắt dưới ánh mặt trời, Từ Sướng liếc mắt nhìn con dao găm trong tay Dịch Thận Chi với sắc mặt tái nhợt, giống hệt như con dao bị cắm vào vai anh ta.

Dịch Thận Chi bước đến bên cạnh Phó Đình Viễn và đỡ Phó Đình Viễn đứng dậy, sau đó thản nhiên tố cáo Từ sướng: “Họ Từ kia, hạ thuốc cho lão Phó thì tính là đàn ông gì chứ? Nếu bản lĩnh thì đánh một trận chân thật với cậu ấy đi.”

Từ sướng ôm đầu vai liên tục chảy máu, hỏi: “Anh tới từ chỗ nào?”

Những người còn lại của anh ta canh phòng nghiêm ngặt đường vào núi Thiên Cảnh, nếu có một chiếc xe không xác định vào núi, họ nhất định sẽ báo cáo cho anh ta trước tiên.

Hơn nữa, anh ta đã cho người lấy điện thoại di động của Phó Đình Viễn rồi, ngọn núi lớn như vậy, cho dù Dịch Thần Chi đi vào, làm sao anh ta biết được vị trí của bọn họ là ở trong không gian trống trải lưng chừng núi này?

Dịch Thận Chi cười khẩy, nói: “Tôi đã gần như đi bộ khắp ngọn núi này, có nhiều cách để vào.”

“Đừng nói lời vô nghĩa nữa, vừa rồi anh không giết chết được lão Phó, vậy thì anh nên nhận lấy thất bại của mình đi.” Dịch Thận Chi cũng lười nói chuyện vớ vẩn với Từ Sướng.

Tự Sướng cũng chế nhạo lại Dịch Thận Chi: “Một mình anh có thể đối phó với bốn người bọn tôi sao?”

Tuy rằng bị thương nhưng bốn vệ sĩ của anh ta không phải dạng vừa, anh ta thuê bọn họ với giá cao, đương nhiên anh ta sẽ tìm những người cực kỳ cường tráng có thân thủ tốt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi