Chương 713
Quầng mắt của Du Ân đỏ bừng và sưng lên, hơn nữa trước đó còn bị Đổng Văn Tuệ tát một cái, bây giờ cả người cô trong rất tiều tụy.
Cô cụp mắt xuống, nói nhỏ với Hứa Hàng: “Hứa Hàng, tôi không thể tiếp tục ở lại được nữa.”
Du Ân cũng nghĩ rằng cô và Phó Đình Viễn đã trải qua rất nhiều chuyện, sau này không có gì có thể chia cắt họ, nhưng bây giờ cô phải ra đi.
Hứa Hàng lo lắng nói: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn phải chờ Đình Viễn trở về trước đã.”
Du Ân thở dài: “Anh cảm thấy nếu anh ấy trở về, anh ấy sẽ để cho tôi đi sao?”
“Cậu ấy không cho cô đi thì cô ở lại. Hai người cùng nhau đối mặt với chuyện này không phải tốt hơn sao?” Hứa Hàng tận tình thuyết phục.
“Không, anh không hiểu đâu.” Du Ân lắc đầu cười khổ: “Tôi không đối mặt được.”
“Vừa nghĩ đến việc tôi không thể sinh cho người đàn ông của mình một đứa con, nghĩ đến cảnh anh ấy bị người đời chỉ trỏ sau lưng, trái tim tôi như bị dao cắt vậy.”
Vì yêu sâu đậm nên không thể đối mặt với người đàn ông mình yêu, không thể để anh phải gánh chịu những điều này.
Vì tình yêu sâu đậm, nên cô mong anh có một gia đình trọn vẹn, con cháu đầy đàn, mai sau anh sẽ được hưởng niềm hạnh phúc của một gia đình êm đẹp.
Nếu cô và Phó Đình Viễn không có con, cô đã tưởng tượng thế giới bên ngoài sẽ nói với anh những lời khó nghe như thế nào.
Cô không muốn người đàn ông cô yêu bị nói như thế, điều đó còn tệ hơn cả việc lấy đi tính mạng của cô.
Hứa Hàng vội đến mức giậm chân: “Lão Phó thật sự không thể sống thiếu cô. Vất vả lắm hai người mới trở về bên nhau, cô không thể dễ dàng từ bỏ như vậy.”
Hứa Hàng nói rằng vất vả lắm cô và Phó Đình Viễn mới quay lại với nhau lần nữa, Du Ân bị câu nói này đánh trúng, hai vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Cô cứ nhắm mắt mà nghẹn ngào nói: “Trên đời này ai rời xa ai cũng đều có thể sống được, anh cũng vậy. Chia ly quả thật đau đớn, nhưng sau vài năm, nỗi đau ấy sẽ chẳng là gì cả.”
Giọng điệu của Du Ân vững vàng chưa từng có, nói xong, cô cầm một bức thư đưa cho Hứa Hàng: “Làm ơn giúp tôi đưa bức thư này cho anh ấy.”
“Tất cả những gì tôi muốn nói đều ở đây, anh ấy đọc xong sẽ hiểu.”
Du Ân nói xong liền đẩy vali rời đi không thèm quay đầu nhìn lại, Hứa Hàng muốn ngăn cản cũng không được.
Ngay khi bước xuống taxi ở sân bay, nước mắt Du Ân không ngừng tuôn rơi.
Lần này, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi Giang Thành.
Nếu cô tiếp tục ở lại đây, Phó Đình Viễn nhất định sẽ không từ bỏ, nếu hai người sống bên cạnh nhau, sớm muộn gì anh cũng sẽ tiếp tục đi theo cô.
Cô không muốn bị Đổng Văn Tuệ chĩa mũi nhọn vào một lần nữa, và cô càng không muốn làm ông cụ thất vọng, vì vậy cô chỉ có thể rời đi.
Hơn một giờ sau khi Du Ân rời đi, nhóm người Phó Đình Viễn đã đến bệnh viện của Hứa Hàng.
Tình trạng của Phó Thiến Thiến đã nguy kịch và được đưa vào phòng cấp cứu. Phó Đình Viễn cũng được đưa đi kiểm tra cơ thể vì anh đã uống trà mà Từ Sướng đưa. Đổng Văn Tuệ và ông cụ cũng đã đến bệnh viện. Ông cụ đã biết chuyện Du Ân rời đi, ông ấy hận không thể dùng cây gậy đánh chết Đổng Văn Tuệ.