Chương 747
Khi ngồi xuống, cánh tay của cô vô tình chạm vào cánh tay của Phó Đình Viễn, ngay lúc da thịt chạm vào nhau, toàn thân Du Ân như bị điện giật, run rẩy và tê dại.
Tất nhiên, cũng rất xấu hổ.
Sau khi nhanh chóng thụt tay lại, cô hỏi Dịch Thận Chi: “Các người không phải ở Giang Thành sao? Sao lại tới đây ngâm suối nước nóng?”
Du Ân đã muốn hỏi câu này từ nãy giờ. Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều ở Giang Thành, sao lại đến nơi này để ngâm suối nước nóng chứ?
Dịch Thận Chi mỉm cười giải thích: “Đây không phải là cuối năm sao? Các loại lễ trao giải và tiệc chiêu đãi đều được tổ chức ở thủ đô, gần đây chúng tôi đều đang ở thủ đô.”
“Ồ.” Du Ân trả lời và không nói gì nữa.
Tại sao lúc trước không thấy Phó Đình Viễn ở thủ đô cả ngày vào cuối năm chứ?
“Xin lỗi, tôi sẽ gọi điện thoại.” Sau khi ngồi một lúc, Tô Ngưng lấy cớ chuồn đi.
Dịch Thận Chi thấy vậy, cũng đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Vì vậy, mọi người cũng rút lui, trong lúc nhất thời chỉ còn lại Du Ân và Phó Đình Viễn.
Du Ân như ngồi trên đống lửa, đại não nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ không biết nên tìm cái cớ gì mà rời đi.
Còn chưa kịp nghĩ ra cớ gì, Phó Đình Viễn đã nói chuyện với cô trước, nhưng anh khá lịch sự: “Gần đây em khỏe không?”
“Rất tốt.” Du Ân cười nhẹ, trở nên khá xa cách.
Sau khi nói xong, cô thấy Phó Đình Viễn không thu hồi ánh mắt rơi vào người mình, thay vào đó là ánh mắt càng lúc càng đen hơn, giống như anh không hài lòng với lời nói của cô.
Cô phải lịch sự hỏi: “Còn anh thì sao? Anh có khỏe không?”
“Không ổn lắm.” Phó Đình Viễn cũng thẳng thắn: “Cuối năm bộn bề nhiều việc, ông nội lại ốm, anh hơi sứt đầu mẻ trán.”
“Ông nội bị sao vậy?” Sự chú ý của Du Ân ngay lập tức bị thu hút bởi câu nói ông cụ bị bệnh
Phó Đình Viễn nhấp một ngụm trà và nói: “Vẫn là bệnh cũ. Thiến Thiến mất rồi, anh lại chia tay em, nhất thời ông cụ không chịu nổi, nên đã phải nhập viện.”
Du Ân rũ mắt xuống không nói gì, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Giọng của Phó Đình Viễn lại vang lên: “Nếu trong lòng em vẫn có ông cụ thì tranh thủ về gặp ông ấy đi.”
Anh không nói thì thôi, nhưng anh vừa nói thì Du Ân lại cảm thấy vô cùng áy náy. Đúng vậy, cô nên về gặp ông cụ.
Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ báo hiếu với ông cụ sau khi tái hôn với Phó Đình Viễn, nhưng ai ngờ bây giờ cô lại là người làm tổn thương ông cụ nhiều nhất.
Mặc dù cô không cố ý, nhưng một phần sự đau buồn của ông cụ quả thực là do cô gây ra.
Ông cụ rất thích cô, toàn tâm toàn ý thúc đẩy cuộc hôn nhân của cô với Phó Đình Viễn. Chắc hẳn ông cụ là người buồn nhất sau khi biết tình trạng thể chất của cô nhỉ.
Phó Đình Viễn có thể nhìn ra sự áy náy và tự trách trong lòng cô, nhẹ giọng nói: “Em đừng nghĩ nhiều, ông nội không phải loại cổ hủ, sẽ không quan tâm đến thân thể của em đâu.”