SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 766

“Khóc đi, khóc sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

Chu Mi thực sự ôm Du Ân và khóc.

Cô ấy có thể từng bước rời khỏi một ngôi làng miền núi nghèo nàn như vậy, cô ấy có thể đứng ra làm trợ lý đặc biệt cho Phó Đình Viễn trong một nơi làm việc tàn khốc như chiến trường, cô ấy có thể lớn lên trong bàn tay của bố mẹ tàn nhẫn và ác độc như vậy, cô ấy luôn nghĩ rằng mình có một trái tim sắc đá mạnh mẽ.

Không ngờ rằng trái tim dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể sánh được với một tình yêu không bao giờ có hồi kết.

Người đàn ông cô yêu không yêu cô, thật là một nhận thức đau đớn.

Chu Mi khóc một hồi, hai mắt đỏ hoe, nhưng tâm tình rõ ràng đã tốt hơn.

Du Ân tiếp tục giúp cô ấy đóng gói hành lý, trong khi Chu Mi mang máy tính lên giường và giành thời gian sắp xếp công việc để chuẩn bị bàn giao.

Khi sắp đến bữa tối, Du Ân cũng giúp Chu Mi thu dọn đồ đạc sắp xong rồi.

Chu Mi không định mang quá nhiều đồ, chỉ cần mang theo quần áo hàng ngày và những đồ dùng cần thiết, hai vali lớn là đủ, Chu Mi dự định sau khi đến thành phố G sẽ mua lại những món đồ khác.

“Cùng ăn tối nhé, tôi sẽ nấu món mà cô thích.” Du Ân chân thành đề nghị: “Chúng ta quen nhau đã lâu, coi như là bữa cơm tiễn cô đi xa.”

“Cô không mệt sao?” Chu Mi có chút ngượng ngùng, Du Ân đã giúp cô ấy thu dọn hành lý cả buổi rồi, bây giờ lại muốn nấu cơm.

Du Ân cười và lắc đầu: “Tôi không mệt, chỉ đóng gói hành lý thôi mà. Hơn nữa, tôi nấu ăn nhanh lắm, không sao đâu.”

Trong ba năm kết hôn với Phó Đình Viễn, Chu Mi đối xử với cô rất tốt, trước đây Chu Mi đã giúp đỡ cô rất nhiều, Du Ân không biết mình có thể làm gì cho Chu Mi, cũng chỉ có thể làm một bữa ăn để biểu thị lời cảm ơn.

“Được, vậy tôi sẽ mua một ít đồ ăn về cho cô làm.”

Chu Mi lấy điện thoại di động để mua đồ ăn giao đến tận nhà cho cô ấy, Du Ân cũng nhận được một cuộc gọi từ Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn mời Du Ân qua điện thoại: “Buổi tối cùng nhau ăn tối nhé?”

Du Ân nói sự thật: “Tôi sẽ ăn ở đây với Chu Mi, coi như là tiễn cô ấy.”

Phó Đình Viễn hỏi thẳng: “Anh có thể đến đó không?”

Phó Đình Viễn vừa nghe đã biết Du Ân sẽ tự mình nấu ăn nên rất muốn ăn, đã lâu rồi anh không được đối xử như vậy.

Du Ân từ chối ngay: “Đêm nay là tiệc của các cô gái bọn em, anh đến không thích hợp đâu.”

Trước đó Tống Nghênh biết tin Chu Mi sẽ rời Giang Thành vào ngày mai, cô ấy cũng đã gọi điện để bày tỏ sự lo lắng và không muốn của mình, cô ấy cũng nói sẽ đến thăm Chu Mi sau khi tan sở vào buổi tối. Du Ân và Chu Mi dự định sẽ cùng Tống Nghênh ăn tối, cho nên một người đàn ông như Phó Đình Viễn đến đây thực sự không thích hợp.

Phó Đình Viễn bị từ chối, đau lòng nói: “Vậy bọn em ăn đi.”

Du Ân có thể nghe thấy sự phẫn uất trong giọng điệu của anh, nhưng chỉ có thể để anh phẫn uất thôi.

Với mối quan hệ hiện tại của họ, cô cũng không muốn gặp anh ăn tối.

Tống Nghênh đã đến sau khi tan sở, có lẽ vì nghề nghiệp của cô ấy là bác sĩ tâm lý, Tống Nghênh trực tiếp khuyên bảo Chu Mi: “Cần gì phải yêu một người đàn ông chứ? Phụ nữ ấy mà, điều quan trọng nhất vẫn là yêu bản thân, chứ yêu mấy tên đàn ông ấu trĩ lại không biết quý trọng kia làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi