Chương 859
Phó Đình Viễn cảnh cáo xong Dịch Thận Chi, lại nói với ông cụ đang ngồi trên ghế dựa ở cuối giường mình: “Ông nội, lần này khiến ông phải chịu khổ giúp con rồi, sau này con sẽ bảo Thận Chi đúc một bức tượng vàng tặng ông.”
Vừa rồi kỹ thuật than thở khóc lóc của ông cũng rất cao siêu, nếu đổi thành người khác gọi điện thoại cho Du Ân, Du Ân chắc chắn sẽ không nể tình mà trở lại.
Ông cụ gõ cây trượng lên sàn nhà: “Đã diễn đến mức độ này rồi, lần này con còn không ôm được người về nhà thì con cứ dứt khoát xuất gia làm hòa thượng đi, làm đàn ông còn có ý nghĩa gì đâu?”
Ông cụ vừa dứt lời, Dịch Thận Chi lập tức không chút khách khí bật cười.
Ông cụ lại chuyển họng súng đến trên người Dịch Thận Chi: “Cậu có thể đừng cười không? Cậu cho rằng tôi nhìn thấy cậu thì sẽ không tức giận sao?”
“Con cũng đã có rồi, vậy mà còn không biết điều?” Ông cụ căm giận trừng Dịch Thận Chi: “Nếu đã vậy, trước kia lúc cậu sướng sao không nghĩ cách tránh thai đi? Chờ đến lúc con gái nhà người ta có thai rồi cậu lại bắt người ta phá, tôi thấy cậu cũng chẳng phải đàn ông, xuất gia đi là vừa!”
“Khụ khụ…” Dịch Thận Chi ho khan kịch liệt.
Tuy ông cụ đã cả bó tuổi, nhưng lời nói vẫn hùng hồn đanh thép, một người trẻ tuổi như anh ta thật sự không chịu nổi.
Dịch Thận Chi có chút xấu hổ biện giải cho mình: “Cháu không có ý định bảo cô ấy phá thai…”
Ông cụ dứt khoát ngắt lời anh ta: “Đủ rồi đủ rồi, cậu câm miệng đi, tôi không muốn nghe cậu giải thích.”
Dịch Thận Chi chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng, Hứa Hàng mặc áo blouse trắng đứng bên càng thêm khẩn trương mím chặt môi không dám nói lời nào, sợ người tiếp theo bị ông cụ nã pháo chính là mình.
Bởi vì mấy người bọn họ có quan hệ tốt với Phó Đình Viễn, cho nên ông cụ không coi bọn họ là người ngoài, bởi vậy nên mới răn dạy nghiêm khắc không chút khách khí.
Chuông di động của ông cụ vang lên, là lái xe gửi tin nhắn thoại đến nói cho ông biết đã đón được Du Ân, lập tức chạy về bệnh viện.
Ông cụ mở loa ngoài cho Phó Đình Viễn nghe, sau đó nói: “Ông chỉ giúp con được đến đây thôi, chuyện còn lại phải xem số con rồi.”
Tầm 40 phút sau, Du Ân và Tô Ngưng chạy tới bệnh viện nới Phó Đình Viễn đang nằm.
Hứa Hàng đứng ở bãi đỗ xe chờ bọn họ, trên đường cùng bọn họ đến phòng bệnh, Hứa Hàng nói qua với Du Ân về tình huống của Phó Đình Viễn, sau cùng đưa ra tổng kết: “Bất kể thế nào tạm thời cứ ổn định cậu ấy rồi lại nói, cô cũng biết, trước đó trong não cậu ấy từng có máu bầm mà.”
Những lời Hứa Hàng nói sau cùng, thành công đánh tan phòng tuyến tâm lý của Du Ân.
Tuy lần trước Phó Đình Viễn có máu tụ trong đầu, sau cũng hoàn toàn khôi phục và xuất viện, nhưng Du Ân vẫn theo bản năng cho rằng não anh rất yếu ớt, không chịu nổi một chút va chạm nào.
Hơn nữa lần này lúc anh bị tông xe, đầu còn bị va chạm…
Giọng nói chua xót của Du Ân vang lên: “Được…”