SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 865

Diệp Văn bị câu nói yêu rất rất nhiều của ông cụ đâm trúng tim đen, qua hồi lâu mới hỏi lại một câu: “Thế lỡ không thành thì sao?”

Ông cụ hiên ngang trả lời: “Nếu không thành, tôi sẽ nhường một nửa Phó thị cho các ông, chịu không?”

Diệp Văn bị lời của ông cụ dọa cho sững người, nhà họ Diệp bọn họ không thiếu tiền, nhưng có thể lấy ra cả một nửa Phó Thị đã đủ chứng minh cho thành ý của ông cụ.

Ông cụ lại cam đoan: “Nếu thành thì một nửa Phó Thị chính là sính lễ của nhà họ Phó chúng tôi dành cho Du Ân, không thành thì xem như phí bồi thường cho con bé!”

Nói tóm lại, giây phút ông cụ thốt ra những lời này, một nửa Phó thị đã trở thành đồ trong túi của Du Ân.

Ông cụ nói một cách quả quyết và ngang ngược như vậy, khiến Diệp Văn tin rằng ông cụ đã khổ tâm một phen vì Phó Đình Viễn và Du Ân.

“Tôi biết ông đang lo lắng điều gì, tôi bảo đảm với ông, trong khoảng thời gian này, chắc chắn thằng nhãi thối tha kia sẽ không để Du Ân bị oan một chút nào.” Ông cụ cam kết chắc nịch với Diệp Văn.

Ông không những không để Du Ân bị oan, mà còn cưng chiều cô đến tận mây xanh.

Diệp Văn ngẫm nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Ông cụ, Du Ân là đứa con gái thất lạc mà vợ chồng tôi mới tìm lại được, là tâm can của tôi. Nếu lần này các ông lại làm tổn thương con bé, cho dù mất hết tài sản, Diệp Văn tôi cũng phải tính sổ với các ông.”

“Tất nhiên rồi.” Ông cụ thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Văn lại nhấn mạnh nói: “Bây giờ tôi cũng chỉ đồng ý cho con bé ở lại để hỗ trợ chăm sóc cho Phó Đình Viễn, nhưng không bao giờ cho phép bọn chúng tái hôn, chúng ta cần phải tuân thủ nghiêm ngặt chuyện này”.

“Được, cứ làm theo lời ông nói đi.” Chỉ cần có thể giữ Du Ân ở lại thì kế hoạch của bọn họ đã thành công được một nửa, mà ông cụ cũng hoàn thành xong nhiệm vụ, chuyện còn lại đều phải trông cậy vào cháu trai của ông.

Thật ra, ông cụ cảm thấy ý tưởng giả vờ chỉ nhớ lúc chưa ly hôn với Du Ân của Phó Đình Viễn thật sự cực kỳ hay.

Bằng cách này, anh có thể bù đắp những gì mình đã nợ Du Ân trong những năm đó.

Bắt đầu lại cuộc đời lầm lỡ, ít nhiều gì cũng có thể khiến Du Ân cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều đối với ba năm đó.

Du Ân không biết ông cụ đã thuyết phục Diệp Văn như thế nào, nhưng cuối cùng Diệp Văn đã đồng ý cho cô ở lại Giang Thành trước.

Du Ân vừa kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn thì y tá đã đi tới gõ cửa phòng làm việc của Hứa Hàng.

Sau khi y tá đi vào đã sốt sắng nói: “Cô Du, sếp Phó đã tỉnh lại rồi, anh ấy đang cuống quýt tìm kiếm cô ở khắp nơi, cô mau qua đó xem thử đi.”

Du Ân vội vàng cất điện thoại, mau chóng quay về phòng bệnh của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn vẫn đi tới ôm cô vào lòng: “Cuối cùng em cũng quay lại rồi, anh còn tưởng em không cần anh nữa.”

Tô Ngưng đứng bên cạnh giơ tay lên nhéo mạnh gò má của mình, Phó Đình Viễn quá khoa trương rồi đó, cô ấy sắp bị chua đến mức rụng răng rồi này.

Du Ân chỉ mới rời đi được một lúc, mà anh làm như mất cả thế giới vậy.

Không được, không được, kỹ năng diễn xuất này vẫn chưa qua ải, quá khoa trương rồi.

“Em đi tìm bác sĩ hàn huyên mấy câu.” Nếu đã quyết định ở lại rồi, Du Ân cũng không muốn nhấn mạnh với Phó Đình Viễn rằng bây giờ bọn họ đã ly hôn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi