Chương 877
Phó Đình Viễn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Thiệu Kinh ở bên kia điện thoại bỗng nhiên gào khóc, hại Phó Đình Viễn hoảng sợ.
Anh chê bai nói: “Đàn ông đàn ang, khóc cái gì?”
“Sếp Phó…” Thiệu Kinh gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Vợ tôi không chịu tha thứ cho tôi, thậm chí đến cửa cũng không cho tôi vào, hai đứa con của tôi cũng vậy, ánh mắt bọn nó nhìn tôi tràn ngập căm ghét, hận thù.”
Lúc này Thiệu Kinh phải nói là muốn tuyệt vọng bao nhiêu có tuyệt vọng bấy nhiêu.
Ông ta đá Bạch Thanh Thanh, một lòng muốn vun vén hạnh phúc gia đình, ôm theo tâm nguyện tốt đẹp đến Mĩ, lại không nghĩ đến chờ đón anh ta chính là cánh cửa đóng chặt cùng với gương mặt lạnh lùng của bà xã đứng trên tầng hai nhìn mình.
Trước đây, Thiệu Kinh vẫn cho là vợ ông ta không thể rời khỏi ông ta, chỉ cần ông ta chủ động cầu hòa thì vợ ông ta sẽ chấp nhận, nếu không vì sao bà ấy lại sống chết không chịu ly hôn?
Hiện tại ông ta mới biết, sở dĩ bà không ly hôn, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì hận ông ta.
Là hận từ đáy lòng, cho nên không muốn để cho ông ta sống tốt.
Có chết cũng không ly hôn, là vì không muốn ông ta được danh chính ngôn thuận với người phụ nữ bên ngoài.
Bà muốn kéo chân ông ta, muốn đời này ông ta phải gánh trên vai cái tiếng nuôi tiểu tam, phản bội gia đình, đến chết cũng không cứu vãn được. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Những lời này, đều là bà đứng trên tầng hai gằn từng tiếng nói cho ông ta biết.
Ngày đó Mỹ mới có tuyết rơi, ông ta đứng trong bão tuyết mấy tiếng liền, bày tỏ thành ý cho thấy mình muốn quay về, nhưng vợ ông ta ngay đến mặt mũi cũng không lộ ra ngoài.
Cặp trai gái xuất chúng của ông ta, hiện giờ đã là mấy đứa nhóc choai choai, giống vợ ông ta đều không lộ mặt, cuối cùng vẫn là con trai, ra ngoài khuyên ông ta, đưa đến khách sạn.
Ông ta vừa định xin con trai giúp mình cầu tình, chỉ nghe con trai thản nhiên nói: “Ba, thế giới của ba mẹ con con đã không chứa được ba nữa, ba về đi.”
“Không gây phiền hà mới đúng là phong độ mà người trưởng thành nên có.”
Nói xong câu này, con trai của ông ta cũng không quay đầu mà rời đi, để ông ta lại khách sạn, đau khổ trải qua năm mới.
Lúc Phó Đình Viễn gọi điện thoại tới, ông ta mới vừa tỉnh lại trong cơn say mèm.
Phó Đình Viễn gọi cuộc điện thoại này thật sự không nghĩ tới Thiệu Kinh sẽ gặp cảnh ngộ như vậy, trong lúc nhất thời, anh cũng không có cách nào bàn tiếp chuyện về Chu Dật.
Có điều Phó Đình Viễn nghe cảnh ngộ mà Thiệu Kinh gặp phải, bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn.
May mắn vì mình đúng lúc nhận ra tâm ý đối với Du Ân, may mắn vì mình đúng lúc ra tay níu kéo cô về, may mắn vì mình không tạo thành sai lầm lớn giống như Thiệu Kinh biến yêu thành hận.
Dù sao phụ nữ mà độc ác thì thật sự không phải người.
“Sếp Phó, hiện tại tôi phải làm sao bây giờ?” Thiệu Kinh lại bắt đầu gào khóc.
Phó Đình Viễn xoa trán nói: “Ông cho rằng tôi thì có thể có ý kiến gì hay? Nếu tôi mà có, hiện tại đã không cần hao tổn tâm cơ như vậy rồi.”
Lúc này đến chính bản thân anh còn khó bảo toàn, nào có tinh lực đưa ra kiến nghị cho Thiệu Kinh.