Chương 957
“Em vẫn chưa sẵn sàng, để lần sau đi.” Du Ân vội vàng ngắt lời anh, thậm chí còn định đứng dậy sau khi nói.
Phó Đình Viễn vươn cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng, anh nhìn cô với đôi mắt đen láy và hỏi: “Lần sau là khi nào? Lần trước khi anh đề cập đến chuyện này, em cũng nói rằng em chưa sẵn sàng!”
Du Ân cảm thấy bất lực: “Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, tại sao anh lại nóng lòng muốn gặp gia đình em thế?”
Phó Đình Viễn nói: “Làm sao anh có thể không vội được? Gặp người nhà của em nghĩa là mối quan hệ của chúng ta đã hoàn toàn ổn định rồi.”
“Anh cảm thấy gia đình em có thể chấp nhận anh sao?” Du Ân cũng không phải không muốn Phó Đình Viễn đến thăm nhà họ Diệp.
Trong hầu hết các mối quan hệ giữa nam và nữ, việc ra mắt bố mẹ về cơ bản có nghĩa là mối quan hệ được khẳng định và công nhận, nhưng với gia đình cô thì không.
Nhà họ Diệp không có ấn tượng tốt với Phó Đình Viễn, có thể khi gặp mặt họ không nói được điều gì hay ho, có thể còn đuổi anh ta ra ngoài.
Phó Đình Viễn coi như đã nhìn ra, Du Ân không muốn dẫn anh về.
Bực tức, anh đẩy người nào đó xuống giường và bắt nạt một trận.
Sau khi ăn tươi nuốt sống người nào đó xong, Du Ân đỏ mặt mắng anh: “Phó Đình Viễn, anh không sợ bị suy thận sao?”
Phó Đình Viễn thoải mái thở dài: “Trước đây anh cũng từng có tần suất này, không phải cũng không suy thận gì sao?”
Vì là cuối tuần nên không có việc gì làm, hai người chỉ nằm trên giường đến trưa.
Du Ân cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ khi nghĩ đến việc cô sẽ quay về sau khi ăn tối ở nhà Diệp Văn, nhưng Phó Đình Viễn nhất quyết không để cô đi, cứ bắt cô hứa sẽ quay lại cùng anh vào buổi tối.
Du Ân bị anh làm phiền đến mức không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Sau đó, Phó Đình Viễn mới miễn cưỡng thả cô ra, cuối cùng Du Ân cũng có thời gian cầm điện thoại di động lên.
Nhưng cô vừa nhìn đã hơi cau mày: “Tại sao những người trong nhóm huấn đào tạo của em lại nói rằng Hiểu Nguyệt đã đi rồi và sẽ không tham gia khóa đào tạo nữa?”
“Như vậy không phải vừa vặn sao? Em không cần gặp cô ta nữa, cũng không cần đổi phòng.” Phó Đình Viễn lười biếng dựa vào đầu giường nói.
Du Ân nhìn anh và hỏi: “Có phải anh làm không?”
Chỉ có Phó Đình Viễn biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Hiểu Nguyệt, nếu không phải anh thì còn có thể là ai?
“Ừ.” Phó Đình Viễn thẳng thắn thừa nhận: “Anh không thể để cô ta tiếp tục gây rắc rối cho em.”
Du Ân thở dài: “Điều này có thể coi như là em đã hoàn toàn đắc tội cô ta rồi.”
Phó Đình Viễn ôm cô lại: “Anh đã tìm người kiểm tra thông tin chi tiết của cô ta. Cô ta là biên kịch hạng ba, thành tích cũng không có gì nổi bật, cô ta có được vị trí đào tạo này là nhờ âm mưu tính kế thay thế người khác để vào đấy.”
“Thay thế người khác ư? Cô ta đê tiện quá đấy.” Du Ân hoàn toàn không thông cảm cho việc Hiểu Nguyệt bị Phó Đình Viễn đuổi đi, nhưng thật đáng tiếc cho người đáng lẽ sẽ được tham gia khóa đào tạo này.