SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 970

“Chúng tôi đi trước.” Phó Đình Viễn tiếp tục chủ đạo tình hình chung, sau khi chủ động chào một tiếng, anh ôm Du Ân rời đi một cách tao nhã.

Vừa lên xe, Du Ân cảm thấy hô hấp đã bình thường trở lại, cô đưa tay vỗ vỗ gò má nóng bừng, đồng thời trách móc Phó Đình Viễn: “Tại sao anh lại hôn em trước mặt mọi người thế!”

Cũng may hôm nay là tiệc liên hoan sau khóa đào tạo, nếu không cô không còn mặt mũi nào đối mặt với những người đó nữa.

“Từ khi nào hôn bạn gái là phạm pháp vậy?” Phó Đình Viễn vừa nghiêm trang trả lời cô vừa thắt dây an toàn.

Những người phụ nữ khác đều muốn thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, phần lớn là đàn ông không hợp tác, tại sao đến lượt cô, anh chủ động phối hợp nhiệt tình như vậy, cô lại không chịu.

Du Ân khịt mũi: “Ai nói anh phạm pháp? Nhưng anh, nhưng anh…”

“Nhưng anh thì sao?” Phó Đình Viễn nói những lời còn lại thay Du Ân: “Điều đó không phù hợp về mặt đạo đức à?”

Du Ân che khuôn mặt vẫn còn nóng hổi của mình và đồng ý với lời nói của anh, Phó Đình Viễn đưa ra một lý do đầy đủ: “Chúng ta đã lâu gặp lại, không thể hôn nhau sao?”

Du Ân xin đầu hàng.

Anh luôn có một đống lời ngụy biện như thế.

Có lẽ là vì uống rượu mà Du Ân cứ ngủ mơ mơ màng màng trên đường về, khi xe dừng ở tầng dưới, Du Ân bước xuống xe đã thấy bước chân hơi loạng choạng, sau khi Phó Đình Viễn khóa xe, anh dứt khoát bế cô đi lên.

Du Ân xấu hổ muốn chết, Phó Đình Viễn tự nói: “Cái này được đấy, lần trước anh nói anh cõng em về, nhưng không cõng được, bây giờ ôm về cũng được.”

Du Ân khẽ giãy dụa: “Mau thả em xuống đi, bị người khác nhìn thấy không tốt đâu.”

Phó Đình Viễn không thèm quan tâm, bế cô vào thang máy: “Sao vậy?”

Cũng mau chỉ có hai người họ trong thang máy, Du Ân thì thầm: “Anh có thể ôm em không? Gần đây hình như em đã tăng cân rồi.”

“Béo lên cũng tốt, trước kia em gầy quá.” Không biết trước kia cô đã xảy ra chuyện gì, gầy đến mức chỉ còn xương cốt, giống như nhà họ Phó không cho cô ăn vậy.

Sau khi cả hai trở về nhà, Phó Đình Viễn thậm chí còn giúp cô tắm, Du Ân hoàn toàn không muốn anh giúp nhưng anh lại nói rằng cô uống quá nhiều nên anh lo lắng, rồi đột ngột chen vào phòng tắm.

Thật vô lý.

Sau khi tắm rửa xong, Du Ân nằm trong vòng tay của Phó Đình Viễn và thì thầm về chuyện Đổng Văn Tuệ với anh.

Phó Đình Viễn bình tĩnh nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em học được cách thổi gió bên gối rồi à?”

Du Ân tức giận giơ tay cho anh một đấm: “Không thích nghe thì đừng nghe, cười em làm gì?”

Phó Đình Viễn lật người và đè cô dưới thân: “Anh cười em chỗ nào? Anh đang khen em mà, em có tiền đồ đấy Du Ân à.”

Không biết vì sao, khi Phó Đình Viễn nghĩ rằng cô thực sự đang thổi gió bên gối anh, khiến anh cảm thấy rất ngọt ngào trong lòng.

Anh có thể nói, anh thích được cô thổi gió bên gối không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi