SAU LY HÔN, THẦN Y TÁI THẾ

Nghe hẳn nói vậy, Diệp Kim Long lập tức cười to, chế giễu: "Mày coi chúng tao là trẻ con ba tuổi đấy à?”

"Người tham dự dạ tiệc đầu tư tối nay có ai không phải là ông trùm giới kinh doanh hoặc là lãnh đạo giới chính trị chứ?”

"Đến thư mời của Thi Thi cũng là tao cố gắng lắm mới lấy được. Vậy mà mày lại chém gió thành bão, nói mày cũng đến tham dự dạ tiệc?

"Đúng là không sợ gió to cẩn trúng đầu lưỡi, mày có biết xấu hổ không hả?”

Sở Phong dửng dưng ứng đối, lạnh lùng nói: "Tin hay không thì tùy, tao không có nghĩa vụ giải thích với chúng mày.

"Ngược lại là mày đấy, ở bệnh viện tao đánh mày không đau à? Có muốn ăn hành lăn nữa không?"

"Có điều lần này mày phải khâu cái miệng thối của mày vào, kẻo lại cắn bậy cắn bạ như chó điên!"

"Mày!"

"Sở Phong, anh ầm ï đủ chưa?”


Lạc Thi Thi thực sự không nghe nổi nữa, trợn mắt trừng đối phương, nhỏ nhẹ nói:

"Buổi dạ tiệc tối nay có quy cách cực cao, anh nói là đến tham dự dạ tiệc, đến ma cũng chẳng tin. Không. phải là anh bám theo thôi thì là gì?"

"Tôi không ngờ anh không chỉ ngạo mạn, xốc nổi, hẹp hòi, mà còn nói dối như cuội, lửa mình dối người!"

"Trước đây anh đánh mẹ tôi, đánh cả anh Diệp, tuy rất quá đáng nhưng tôi đã thử đứng ở góc độ của anh để lý giải, dù sao bài vị và hũ đựng tro cốt cũng bị họ đập vỡ, anh nổi nóng cũng rất bình thường.”

"Nhưng bây giờ anh lại trợn mắt nói dối, vừa rồi còn ra tay đánh Trình Lan. Rốt cuộc trong mắt anh còn có tôi không? Còn có luật pháp không?"

Lạc Thi Thi nghẹn ngào hét to, vô cùng thất vọng về Sở Phong.

Mới ly hôn hai ngày đã thành ra như vậy, qua một thời gian nữa chẳng phải hẳn sẽ biến thành kẻ điên sao?

Lẽ nào rời khỏi mình, hẳn thật sự không sống nổi?

Nếu biết trước sẽ hối hận, trước đây đã làm gì chứ? Mình đã cho hắn rất nhiều cơ hội!

"Trong mắt tôi, cô chẳng là cái thá gì!"

Ánh mắt Sở Phong lạnh lùng u ám, anh phản bác: "Tối nay tôi tới tham dự dạ tiệc, không có hứng thú và cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với các người."

"Tin thì tin không tin thì tôi, tôi mặc kệ các người!"

Nói xong hẳn xoay người rời đi.

Đối phương chỉ trích hắn, hắn cảm thấy thật nực cười


Lại còn đứng ở góc độ của mình để lý giải mình?

Nếu cô ta thật sự tâm lý như thế, thì sẽ không kết luận mình theo dõi cô ta chỉ dựa vào phán đoán của bản thân.

Lại càng không ly hôn dứt khoát như vậy, không để lại cho mình một đường sống.

"Bảo vệ! Bảo vệ đâu!"

Thấy Sở Phong muốn đi, Trình Lan bị đánh cực kỳ tức giận, lập tức gào to: "Tên này đánh người, mau bắt anh ta lại!"

"Còn nữa, anh ta là một kẻ vô dụng, muốn trà trộn vào trong khách sạn để gây rối, đừng bỏ qua cho anh ta!"

Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Có hai bảo vệ chạy đến, nhưng còn chưa đến gần đã nghe thấy một tiếng quát khẽ: "Ai cho các anh qua đây? Cút về đi!"

Vân Thủy Dao lườm bọn họ. Hai người sợ hãi, không dám ho he gì, vội vàng rút quân!

Sau đó, Vân Thủy Dao rảo bước đi tới, vô thức khoác tay Sở Phong, dịu dàng hỏi: "Sao thế Sở Phong? Anh gặp phiền phức gì à?"


Nhìn thấy người vừa tới, mấy người kia lập tức sững sờ.

Nhất là Lạc Thi Thi. Cô cẩn thận quan sát đối phương. Ngoại hình xinh đẹp, có vẻ đẹp đặc biệt

Cô gái này mặc một chiếc váy liền thân mềm mại như voan, lộ ra sự cao quý đoan trang, thân hình duyên dáng trước lồi sau vếnh được phô bày một cách hoàn mỹ, nhưng không hề mang lại cảm giác kệch cỡm thô. tục, trái lại càng cuốn hút và hấp dẫn như yêu cơ.

Nhất là nét lạnh lùng cao quý trên gương mặt xinh đẹp kia tựa như nữ vương ngạo nghễ, cảm giác áp lực mạnh mẽ khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng bất giác cảm thấy mình thấp kém hơn

Đây là một cô gái khiến bản thân Lạc Thi Thi cũng thấy tự ti mặc cảm.

Một cô gái như thế này mà lại quen biết Sở Phong?

Hơn nữa, cử chỉ thân mật của hai người họ khiến cô hơi hoảng hốt

Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi