SAU LY HÔN, THẦN Y TÁI THẾ

Nếu thật sự đã xảy ra chuyện, sao có thể trông cậy vào người này được?

Cuối cùng cũng phải dựa vào bọn họ.

Sở Phong biết người này nghĩ gì, nhưng không muốn giải thích.

Hắn chỉ muốn giải quyết xong chuyện đêm nay. cho Vân Thủy Dao, còn người khác nghĩ gì, hắn lười để ý.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Vân Thủy Dao đi thẳng đến phòng điều khiến.

Mặc dù vừa mới nhờ Sở Phong đảm nhiệm chức. vụ đội trưởng đội an ninh, với bản lĩnh của hắn, dù có vấn đề cũng có thể giải quyết được.

Nhưng để đề phòng, cô vẫn quyết định đến đây giám sát toàn bộ cục diện, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đồng thời cũng muốn xem biểu hiện của Sở Phong, nếu làm tốt, hẳn sẽ không chỉ làm vệ sĩ một đêm của mình.

Cô còn muốn lợi dụng đối phương làm tấm chắn.

Nhớ đến mối hôn sự kia, cổ họng cô như bị chặn lại, nếu có thể cô hy vọng qua đêm nay có thể làm rõ với ông nội.

Cô muốn tự làm chủ hôn nhân của mình, cô không muốn trở thành vật hy sinh vì lợi ích gia tộc.

Có đôi khi hạnh phúc cần phải tự mình tranh thủ.


“Vân tổng”

Sau khi vào phòng, một người phụ nữ trẻ tuổi, tóc đen ngắn, mặc váy công sở hơi cúi người, cung kính chào hỏi.

Sắc mặt có chút nặng nề.

“Linh Linh, sao vậy, gặp phải chuyện gì à?"

Vân Thủy Dao nhíu mày.

Cô ấy là Trần Thủy Linh, trợ lý giám đốc kiêm. người hầu của cô.

Bên ngoài hai người là cấp trên cấp dưới, nhưng thật ra lại thân nhau như chị em nên cô hiểu rất rõ tính cách của cô ấy.

Cô hơi ngạc nhiên khi thấy biểu cảm này của cô ấy.

"Vân tổng, rất xin lỗi, tôi đã tự tiện đưa ra quyết định."

Trần Thủy Minh mím môi, lấy ra một phần tài liệu từ phía sau, đưa cho Vân Thủy Dao xem, nói: “Đây là danh sách các gia tộc được đầu tư trong bữa tiệc đêm nay."

"Tôi biết, người phụ nữ tên Lạc Thi Thi đã xảy ra tranh chấp với thần y Sở cũng ở trong danh sách”

“Thần y Sở đã chữa bệnh cho lão gia, là ân nhân. của nhà họ Vân nên tôi đã tự tiện làm chủ đá nhà họ. Lạc ra khỏi danh sách được đề cử.”

“Cũng coi như xả giận cho thần y Sở”

“Ngu xuẩn!”

Chưa kịp nói xong, Vân Thủy Dao quát lớn.

Thấy nhà họ Lạc bị xóa tên khỏi danh sách, cô tức giận nói: "Sao tôi lại không biết cô ta cũng là một thành viên trong bữa tiệc đầu tư đêm nay chứ?"

“Tôi sẽ ngăm xử lý chuyện giữa tôi và cô ta, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tiệc tối đêm nay chính là bàn đạp để nhà họ Vân tấn chức lên gia tộc. tài phiệt”

“Bất cứ gia tộc nào có lợi cho thương nghiệp nhà họ Vân, chúng ta đều phải giữ lại chứ không phải chặn đứng ở ngoài cửa”

Trần Thủy Linh im như ve sầu mùa đông, gục đầu xuống: "Vân tổng, rất xin lỗi, tôi biết sai rồi”

“Tôi sẽ đưa nhà họ Lạc trở lại danh sách đầu tư.

Nói xong, cô ấy đang định nhận tài liệu để sửa lại thì bị Vân Thủy Dao ngăn cản: “Đợi đã.”


“Sao lịch sử làm giàu của nhà họ Lạc này lại quỷ dị như vậy?”

Trong tài liệu có ghi.

Ba năm trước nhà họ Lạc vẫn là một nhà nghèo, ngay cả tư cách làm gia tộc hạng bét cũng không có.

Nhưng từ sau khi kết hôn với Sở Phong, nhà họ. Lạc lên như diều gặp gió, giống như vai chính trong tiểu thuyết.

Mức đầu tư tăng vùn vụt.

Các nơi tranh nhau đến đàm phán hợp tác.

Phát triển đến tận ngày nay.

“Rất cổ quái, trước kia nhà họ Lạc bừa bãi vô danh, không có chỗ dựa hay mối quan hệ nào cả."

“Nhưng mấy năm nay, từ tinh anh giới kinh doanh đến nhân vật cấp cao đều tranh nhau vận chuyển tài nguyên cho nhà họ Lạc”

"Tôi tin chắc phía sau có cao thủ chỉ dẫn”

Lời nói của Trần Thủy Linh đánh thức Vân Thủy. Dao.

Cao thủ chỉ dẫn?

Nếu thật sự có, người này chắc chắn là Sở Phong.

Nhớ lại lúc hắn đồng ý chữa bệnh cho ông nội nhưng với điều kiện cho nhà họ Lạc một thư mời tham gia bữa tiệc đầu tư đêm nay.

Gần như có thể kết luận được, nhà họ Lạc có thể phát triển tốt như vậy, không phải do năng lực của Lạc Thi Thi, mà do sự trả giá thầm lặng của Sở Phong.


Người đàn ông này cam nguyện đứng sau, dốc hết toàn lực.

Kết quả lại đổi lấy một tờ giấy ly hôn.

Nếu đúng như những gì cô nghĩ, vậy Lạc Thi Thi này thực sự quá mù.

“Nhưng điều này cũng chứng tỏ Sở Phong còn mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi”

“Người đàn ông xuất sắc như vậy lại bị đuổi ra khỏi nhà, là bất hạnh, cũng là may mắn”

“Nếu không sao tôi có cơ hội cơ chứ?”

Vân Thủy Dao nở nụ cười sâu xa.

Nghe vậy, Trần Thủy Linh lo lắng nói: "Vân tổng, cô có ý với thần y Sở ạ?"

"Mặc dù anh ta chữa khỏi bệnh cho lão gia, tôi cũng rất biết ơn anh ta”

“Nhưng ngài đừng quên cô có hôn ước, bên nhà họ Tiêu..."

"Vân tổng!"

Chưa kịp nói xong, người đàn ông phụ trách quan sát camera hô lên: “Tôi nhìn thấy Hồng Thái Bảo, đại thiếu gia nhà ho Hồng đang ở trong đai sảnh!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi