SAU LY HÔN, THẦN Y TÁI THẾ

Trong khoảng thời gian ngần, tâm trạng cô rất phức tạp, không biết có nên tin tưởng hắn hay không.

" Bộp"

Hân vỗ một cái, cả người ông cụ Vân rung lên, sau đó ông được Sở Phong đặt lại lên giường.

Đồng thời còn đắp lên người ông ấy mấy lớp chăn, bao kín mít không một kẽ hở.

“Này là xong rồi sao?"

Nhìn thấy như vậy, Vân Hải Mị lập tức nhíu chặt mày, mắng: "Thế này có giống chữa bệnh không chứ, rõ ràng là anh đang trêu đùa ông nội tôi”

Văn Lễ Tiền tiến lên phía trước, nhìn máy đo nhịp im, giận tím mặt nói: “Máy đo nhịp tìm không có thay đổi gì cả, còn hạ thêm một chút”

“Đồ khốn nạn, rốt cuộc cậu đã làm gì với cha tôi.."

"Xua đuổi độc tố, chuẩn bị để sau đó thanh trừ độc tố”

“Tôi nói rồi, xét thấy bệnh tình nghiêm trọng nên căn làm nhiều bước hơn một chút”

Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh, quay đầu nhìn Vân

Nói xong hẳn quay người rời khỏi phòng bệnh.

“Mọe, nói cũng ra hình ra dạng đấy, suýt nữa thì tôi đã tin luôn rồi!"

Vân Hải Mị bĩu môi, nhìn ông nội vẫn đang bất tỉnh, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Làm một hồi lâu mà ông nội chẳng có chút phản ứng nào."


“Chẳng lẽ y thuật không tỉnh nên hắn cảm thấy không giá vờ được nữa, chọn chạy trốn rồi sao?”

“Không thể nào!"

Vân Thủy Dao cắt lời cô ta, tự tin nói: “Anh Sở là

do hội trưởng Ngô giới thiệu tới, tôi tin rắng anh ấy. nhất định có thể trị khỏi bệnh cho ông nội.”

“Anh ấy chỉ ra ngoài mua kim châm bạc thôi, lát nữa anh ấy quay về.

"Dao Dao à”

Còn chưa dứt lời, Vân Lễ Tiền đã thở dài nói: “Chuyện đã tới nước này rồi mà cô còn chưa hiểu ư?”

“Thãng nhóc kia là một tên lừa đảo, không hề biết chút y thuật nào!”

“Nhìn phương pháp hồi nãy của nó, cô đã gặp bác sĩ nào chữa bệnh kiểu thế chưa?”

“Đừng ôm hi vọng với cậu ta nữa, tôi dám khắng định, đừng nói là nửa tiếng, một tiếng hay mười tiếng gì đi nữa cậu ta cũng không quay lại đâu!”

“Nếu thật sự muốn tốt cho ông nội cô thì để thần y Từ làm việc đi”

“Rầm!"

Nói tới đây, một âm thanh rất lớn đột ngột vang lên, cửa phòng đang đóng chặt bị người khác đẩy ra, vài người mặc áo blouse trắng vọt vào!


“Ông chủ Lễ, thần y Từ tới rồi!"

Một người đàn ông hưng phấn hô lên!

Vân Lễ Tiền quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới thì vô cùng vui vẻ, bước nhanh về phía trước cung kính nói: “Thần y Từ, ngài tới rồi”

“Ngài mau vào xem cho cha tôi một chút xem, đã hôn mê lâu ngày rồi, thế nào cũng không tỉnh lại được”

“Yên tâm đi ông Lễ, có tôi ở đây, ông cụ Vân không sao đâu” Từ Hậu Đạt vỗ ngực đảm bảo

“Không hổ danh là thần y, oai phong lẫm liệt, khíthế bất phàm, hơn hẳn thẳng nhãi ranh không biết gì ban nãy gấp bao nhiêu lăn”

“Có thần y ở đây, bệnh của ông nội tôi nhất định sẽ ổn!”

Vân Hải Mị cố ý nịnh nọt.

Vân Thủy Dao lại có vẻ lo lắng, không biết nên nói thế nào mới phải.

Dù sao Sở Phong cũng đã ra tay rồi, nhưng bây. giờ thực tế là ông nội cũng chưa tỉnh.

“Thần y Từ, đừng lăng phí thời gian nữa, ngài mau tới xem thử đi!"

Vân Lễ Tiền kéo Từ Hậu Đạt tới cạnh giường.

Thấy ông cụ Vân được đắp rất nhiều chăn lên người, Từ Hậu Đạt giận tím mặt hỏi: “Ai làm như thế?”

“Bệnh tình của ông cụ Vân đang nguy kịch, căn phải được giải nhiệt nhanh chóng, sao lại đáp nhiều chăn lên người ông ấy như vậy chứ, không phải đang làm loạn sao?”

Vừa nói ông ta vừa định vén chăn lên.

“Dừng tay!"

Thấy thế, Vân Thủy Dao quát to một tiếng ngăn cản: “Anh Sở nói đắp chăn lên cho ông nội tôi là để áp nhiệt tán độc.”“Trước khi anh ấy quay trở lại, bất kể là ai cũng không được vén chăn lên, bằng không ông nội tôi sẽ bị nguy hiểm đến tính mang!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi