SAU LY HÔN, TÔI HÔ MƯA GỌI GIÓ


Tôi nhìn về phía Tân Hạo Đình: “Tân Hạo Đình, nếu anh vẫn còn lương tâm thì hãy dẫn cô ta rời khỏi đây, nếu bố tôi có mệnh hệ gì, liệu lương tâm của anh có bất an không?”
Dưới tiếng rống giận của tôi, Tân Hạo Đình liếc nhìn bố tôi, lúc này sắc mặt của ông đã không còn chút máu.

Anh ta vô thức ngăn cản Tân Hiểu Lan: “Được rồi! Em đừng nói nữa.”
Nhưng Tân Hiểu Lan hoàn toàn phớt lờ tình trạng của bố tôi mà như hít thuốc lắc, như thể chỉ sợ chuyện nhỏ.

“Lăng Hoa Dao, chị đừng đứng đây tỏ vẻ đáng thương nữa, chị đã chiếm nhà họ Tân thì mau nhả ra cho tôi, đây vốn là nhà Tân Hạo Đình mua cho tôi, bây giờ chị lại dùng thủ đoạn xấu xa để lừa lọc lấy được nó, còn dẫn người nhà của mình tới ở nữa, có phải chị nghèo đến phát điên rồi không?” Cô ta cười trên nỗi đau của người khác nhìn tôi đang đỡ lấy người bố ốm yếu.


Sắc mặt của bà cụ Tân ở bên cạnh cũng không được tốt cho lắm, vẻ mặt còn hơi hoảng loạn.

“Bố...!bố về phòng đi ạ! Mẹ, mẹ dẫn bố con về phòng đi ạ...” Tôi lo sợ nhìn bố tôi, định dẫn ông về phòng.

Nhưng bố tôi lại hoàn hồn lại rồi nắm lấy bàn tay đang ôm cánh tay ông của tôi: “...!Hoa Dao, con đừng sợ, bố con vẫn chưa yếu ớt đến thế.”
Ông nhìn về phía Tân Hạo Đình bằng ánh mắt sắc bén như kiếm, mạnh mẽ dồn ép người khác đến mức chẳng còn đường lui.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được ông đang kiềm chế, sắc mặt bố tôi tái mét nói: “Ranh con, cậu đúng là diễn viên giỏi, uổng công tôi đã khen ngợi cậu, nhiều năm qua tôi đã một lòng một dạ giao con gái yêu của tôi cho cậu, không tiếc mọi thứ ủng hộ khích lệ sự nghiệp cho hai đứa, chúng tôi không để tâm đến chuyện cậu đối xử nặng nhẹ với hai ông bà già chúng tôi, nhưng cậu lại đối xử như vậy với con gái chúng tôi?”
Dù sao thì Tân Hạo Đình cũng thấy hổ thẹn, anh ta né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt bố tôi.

“Cậu không yêu con bé cũng được, nhưng nể tình con bé đã sinh con dưỡng cái cho cậu, luôn ở bên cạnh cậu mười năm như một ngày, một thân một mình đến nương tựa vào cậu, nói tóm lại cậu cũng phải đối xử tử tế với con bé chứ?”
Bố tôi nói lời đanh thép, tôi không ngờ sẽ có một ngày, tôi lại khiến bố tôi nhọc lòng như vậy.

Bố tôi luôn là lãnh đạo trường học, được người khác kính trọng, chưa từng gặp phải chuyện bỉ ổi thế này.

“Tôi không ngờ cậu lại có thể đối xử với con bé như vậy? Có phải cậu cho rằng, con bé một thân một mình, không nơi nương tựa nên tùy ý bắt nạt con bé đúng không? Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết, Tân Hạo Đình, dù Lăng Chấn Bang tôi tán gia bại sản cũng sẽ không bỏ qua cậu.”

“Ông cụ, ông đừng nói như vậy, là do cô ta ép người quá đáng, ông đừng xem con gái ông vô tội như vậy, cô ta cũng đâu ăn ngay nói thật với ông rằng cô ta đang lén lút hẹn hò với đàn ông ở bên ngoài, bởi vì cô ta sợ.” Tân Hạo Đình lúng túng cãi chày cãi cối.

“Tân Hạo Đình, rồi sẽ có một ngày tôi cho anh hiểu rõ bản thân anh đã làm những gì? Anh bớt trơ tráo kiếm cớ lại cho tôi.” Tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc cuộc cãi vã này: “Bố...!chúng ta về phòng thôi.”
“Là cô lừa tôi tán gia bại sản mới đúng, tôi còn chưa nhìn thấy rõ cô đã làm gì những gì à?”
“Tân Hạo Đình, cậu thật sự đã khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Cậu đúng là đồ vô ơn!” Mẹ tôi cũng không thể nhẫn nhịn được nữa: “Cậu bớt ăn nói bừa bãi lại đi, con gái chúng tôi sẽ khôngvô giáo dục như nhà các cậu, cả nhà cậu...”
“Bà cụ, bà chỉ nhìn thấy tôi như vậy, nhưng lại không biết cô ta cũng cắm sừng tôi từ rất lâu rồi.

Chuyện này đều do cô ta ép tôi, bà đừng hùng hổ dọa người với tôi, cũng đừng suốt ngày kể lể những chuyện lúc trước, quả thật mấy người đã bỏ vốn đầu tư, nhưng đó cũng là cho con gái các người, thứ gì nên trả tôi cũng đã trả lại hết rồi! Trước sau tôi cũng đã cho các người không ít đồ rồi.

Vậy nên các người đừng nhắc đến mấy chuyện đó trước mặt tôi nữa.”
“Tân Hạo Đình...” Bố tôi bị anh ta chọc tức đến mức lảo đảo rồi mặt bỗng vặn vẹo: “Cậu đúng là đồ vô liêm sỉ.”

“Đó cũng là do con gái hai người đã dồn ép chúng tôi thôi.

Lăng Hoa Dao, nếu chị muốn ly hôn thì hãy cút ra khỏi đây cho tôi.

Bằng không chị cứ đứng nhìn tôi và Tân Hạo Đình ăn ở với nhau là được, tôi chẳng sao cả.”
Tân Hiểu Lan chẳng hề cảm thấy xấu hổ nói: “À, nhưng chị phải trông chừng con gái chị nha, đừng để con bé chạy lung tung, tình cảm vợ chồng chúng tôi rất thắm thiết, lúc nào cũng ở bên nhau, lần sau đừng tới đây hô to gọi nhỏ nữa.”
Bố tôi nhìn Tân Hạo Đình rồi chỉ mặt anh ta: “Cậu...”
Ông còn chưa nói ra vế sau thì mạch máu trên trán đã hiện lên rất rõ ràng, rồi từ từ ngã xuống sàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi