Dưới lầu.
Nhóm người Ôn Nhuyễn đều đã ngồi vào vị trí.
Còn chưa đủ người nên mọi người cũng chưa bắt đầu ăn cơm, nghe được tiếng bước chân từ cầu thang mọi người đều quay đầu lên mà nhìn, mắt nhìn thấy hai người một trước một sau từ trên lầu đi xuống, Từ Nghiên cười nói trước: “Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, có cần phải đi kêu hai ngươi một tiếng hay không thì hai ngươi liền đi xuống .”
“Được rồi, đã đủ người, mau tới đây ăn cơm .”
Bọn họ từ sáng sớm đã từ Florencia tới đây, lại phải ngồi xe vừa phải sắp xếp đồ đạc, nên bây giờ đúng là có chút đói bụng.
Kỷ Duyên gật gật đầu, cũng không nói chuyện, mắt nhìn thấy mấy vị trí còn trống,một chỗ ở đối diện Ôn Nhuyễn , bên cạnh Chúc Nguyệt cũng còn có một chỗ, cậu ta nhấp môi, không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Ôn Nhuyễn .
Lúc ngồi xuống .
Cậu ta còn nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, thấy cô không có phản ứng, khóe miệng đang mím chặt nhịn không được cong lên một ít.
Xem đi.
Xem đi.
Lâm Thanh Hàn làm nhiều như vậy có ích lợi gì? Ôn Nhuyễn căn bản không quan tâm!
Đừng nói bỏ ra hai trăm triệu, liền tính là bỏ ra gấp hai mươi lần, đoán chừng Ôn Nhuyễn cũng không thèm liếc Lâm Thanh Hàn một cái ~ .Tâm trạng vui vẻ,Kỷ Duyên cảm thấy này đồ ăn cũng trở nên rất thơm ngon, khuôn mặt lạnh lẻo buổi sáng rốt cuộc cũng có chút ý cười.
Ôn Nhuyễn ngồi ở đối diện Kỷ Duyên , đương nhiên có thể nhìn thấy cậu ta cười, không hiểu tên này bị làm sao ? Vừa rồi còn tử khí trầm trầm, giống như người khác thiếu cậu ta mấy ngàn vạn , hiện tại lại cười vui vẻ.
Thật đúng là tiểu hài tử.
Ôn Nhuyễn cười lắc đầu, cũng không để ý tới hai người, nhìn bọn họ đều đã xuống liền lo ăn xong cơm trưa của mình.
Cô thật sự rất đói bụng.
Buổi sáng bởi vì phải ngồi xe duyên , sợ bị nôn nên không ăn nhiều .
Ôn Nhuyễn ăn rất ngon miệng, nhưng Chúc Nguyệt ngồi ở kế bên liền muốn nuốt cũng không trôi, cô ta bưng chén đũa của mình, nhìn nhìn Kỷ Duyên, lại nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn đang đi tới, do do dự dự mà đứng lên, nhỏ giọng nói: “Lâm tổng, nếu không, anh ngồi ở chỗ tôi đi?”
Lời vừa nói ra.
một đám người trên bàn ăn toàn bộ hướng Chúc Nguyệt mà nhìn , ngay cả Ôn Nhuyễn cũng phải nhíu mi, quay đầu mà nhìn cô ta.
Truyện đăng tại : diendan
Kỷ Duyên càng không phải nói, mặt xụ xuống giống như người khác thiếu cậu ta mấy ngàn vạn......!Không, là mấy trăm triệu mới phải.
Thấy nhiều ánh mắt như vậy.
Chúc Nguyệt cảm giác áp lực rất lớn, khóc không ra nước mắt, cô cũng không biết mình bị làm sao, chính là nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đứng bên cạnh cô, cô nhịn không được a! khí thế quá lớn, cô cảm giác nếu mình không đứng lên, bữa cơm này đừng nghĩ sẽ ăn được.
Ô ô ô, cô chính là cái bóng đèn, vì sao phải nhận áp lực lớn như vậy a.
trướ bàn ăn trầm mặc thật lâu.
Ai cũng không nói gì, cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Hàn cười nói : “Không cần, tôi ngồi bên này là được.”
Anh ta thần thái tự nhiên mà ngồi xuống kế bên Chúc Nguyệt, mọi người cũng nơm nớp lo sợ .Lúc ngồi xuống mới nói thêm: “Về sau còn ở chung mấy ngày, mọi người liền giống Từ lão sư kêu tôi Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn, đều được.”
Chúc Nguyệt: “...!...”
Chúc Nguyệt lúng túng.
Cô nào dám a.
Xấu hổ mà cười một cái, Chúc Nguyệt ba phải nói gì cũng gật gật đầu, trả lời lại một tiếng“Được”, sau đó liền cúi đầu ăn cơm , giả vờ như là mình vô tội, cái gì cũng chưa từng nói.
Từ Nghiên chú ý nãy giờ rồi nói“Ăn không nói, ngủ không nói”, sau đó cũng an an tĩnh tĩnh mà ăn cơm.
Ôn Nhuyễn và Kỷ Duyên càng thêm không nói gì.
Đến nỗi Tô Lam Lam, lúc trước cô ta bị Lâm Thanh Hàn “Răn dạy” như vậy, hiện tại mặt còn tái nhợt, đừng nói là nói chuyện, cô ta còn muốn lập tức lên lầu.
Chờ ăn cơm xong.
Ôn Nhuyễn hỏi Chúc Nguyệt: “tối nay nếu quyết định ăn đồ nướng BBQ, chút nữa phải đi mua thức ăn, chị có hỏi qua vợ chủ nhà chưa? chợ bán thức ăn nơi này nằm ở đâu?”
“Hỏi rồi.”
Chúc Nguyệt ăn xong cái cánh gà cuối cùng , lấy khăn giấy ra lau miệng rồi nói: “Có hơi xa một chút, có thể ngồi giao thông công cộng mà tới, nếu tự lái xe thì sẽ tiện hơn rất nhiều, bà ấy có thể cho chúng ta mượn xe.”
Không khéo.
Ôn Nhuyễn cái gì cũng biết, nhưng không biết lái xe, cô vừa định mở miệng “Em đây dọn dẹp một chút rồi đi giao thông công cộng thôi”, Lâm Thanh Hàn liền nói, “Anh có đem theo bằng lái, để anh đưa em đi”
Lâm Thanh Hàn trước kia có học qua ở nước ngoài ,cũng lấy được bằng lái ở nước ngoài .
Ôn Nhuyễn lần này không nói chuyện, tuy rằng không muốn tiếp xúc nhiều cùng Lâm Thanh Hàn , nhưng ở chung trong một chương trình, lảng tránh quá nhiều cũng không tốt, hướng tới anh ta mà gật gật đầu, cô nói: “Tôi đi lấy balo.”
Mới vừa đứng lên.
Kỷ Duyên vẫn luôn không nói chuyện cũng mở miệng, “Tôi cũng đi.”
Phát hiện ánh mắt Ôn Nhuyễn nhìn qua, cậu ta mặt không đỏ tim không đập mà nói “Tôi chưa đi qua chợ bán thức ăn, muốn đi xem thử.”
Cùng đi.
Ôn Nhuyễn không ý kiến.
“Hai người chờ tôi một chút.” Nói xong, cô liền lên lầu.
Tô Lam Lam nhìn Ôn Nhuyễn lên lầu , lại nhìn Lâm Thanh Hàn và Kỷ Duyên, đứng lên, nhấp môi cũng mở miệng, “Em......” Nhưng cô ta còn chưa nói xong, tay đã bị Chúc Nguyệt trực tiếp nhét cho mấy cái dĩa.
Trên dĩa còn có không ít nước luộc.
Cô ta sợ hãi kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa là buông tay đem dĩa quăng đi.
Nhận thấy được ánh mắt lâm, kỷ nhìn qua , cô ta miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, giọng điệu bất đắc dĩ mà nói với Chúc Nguyệt : “Chúc Nguyệt, chị làm cái gì vậy?”
Chúc Nguyệt có chút không nói nên lời mà nhìn cô ta, “Tôi còn có thể làm cái gì ? Nhuyễn Nhuyễn nấu cơm thì chúng ta rửa chén, thiên kinh địa nghĩa, tốt rồi, cô cũng đừng nói nữa, nhanh lên đem chén dĩa dọn đi , Từ lão sư đã ở phòng bếp, buổi chiều chúng ta còn phải chuẩn bị lò nướng nữa.”
“Chính là......”
Tô Lam Lam có chút ủy khuất mà nói: “Em cũng muốn đi chợ bán thức ăn nhìn thử xem.”
Chúc Nguyệt ăn không tiêu bộ dáng này của cô ta, nếu không phải đang có máy quay, thì đã trực tiếp xem thường cô ta, sau đó dỗi nói: “Cô đi chợ bán thức ăn có thể làm được cái gì? Lâm Thanh Hàn thì lái xe, Kỷ Duyên xách đồ , Nhuyễn Nhuyễn mua đồ ăn, cô một không lái xe, hai sẽ không mua đồ ăn, xách đồ đi vài bước đã thở hồng hộc.”
Tô Lam Lam mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cô ta mau tức chết rồi! Rõ ràng Chúc Nguyệt trước kia ở trên tay cô ta ăn qua như vậy nhiều lần thiệt thòi như thế ,sao bây giờ cứ như boom vậy? Lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô ta không buông!
Lâm Thanh Hàn vơi Kỷ Duyên hai tên đầu gỗ này, cũng không biết nói giúp cô ta, vừa lúc Ôn Nhuyễn đi xuống , nhìn thấy tình hình này, chớp chớp mắt, “Làm sao vậy?”
“Không có gì, không có gì.”
Chúc Nguyệt kéo cánh tay Tô Lam Lam đem cô ta che ở phía sau, nhìn Ôn Nhuyễn cười tủm tỉm mà nói: “Mọi người đi nhanh lên , trở về sớm một chút a ~” nói xong, chớp chớp mắt, lại nói tiếp, “Cũng không cần quá sớm, có cái gì vui, mọi người cũng có thể đi trước thử nghiệm xem, về sau lúc chúng ta cảm thấy nhàm chán thì sẽ đi.”
Ôn Nhuyễn có chút buồn cười mà nhìn Chúc Nguyệt , cũng không biết cô ta hôm nay bị làm sao .
Cô cũng không nói thêm gì, đi tới gần trước mặt Lâm Thanh Hàn và Kỷ Duyên , mới mở miệng, “Chúng ta đi thôi.”
Ba người đi ra ngoài.
Tô Lam Lam vừa rồi vẫn luôn bị Chúc Nguyệt kéo cánh tay nhìn bọn họ rời đi , tức giận đến môi trắng bệch, Ôn Nhuyễn ba người đều là con cưng của trời, được trời ưu ái dùng bốn chữ này để hình dung đều không có nói sai, lớn lên đẹp mắt, dáng người cũng tốt, đi chung với nhau là như bức tranh đẹp đẽ nhất.
Chỉ sợ trên đời này nhiếp ảnh gia hay bắt bẻ nhất cũng sẽ không trách móc nặng nề gì đối với bọn họ .
Người phụ nữ ở giữa tóc hơi gợn sóng, cầm theo túi xách, có cơn gió thổi qua mái tóc dài của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo mà ôn nhu lại nhã nhặn lịch sự của cô.
Đến nỗi hai người đàn ông đi bên cạnh cô, một người cao lớn lại trầm ổn, một người tuấn mỹ lại lạnh nhạt, hai người này đều rực rỡ trong lĩnh vực của họ, không biết bị bao nhiêu người yêu thích mà theo đuổi, nhưng hôm nay lại vì người phụ nữ ở giữa mà.....
Rõ ràng người cao chân dài, bước chân lại rất nhỏ, sợ đi quá nhanh, Ôn Nhuyễn sẽ theo không kịp .
Tô Lam Lam ngón tay trắng bệch mà nắm chặt cái chén sứ.
Mỗi lần đều là như thế .
Ôn Nhuyễn không cần phải làm gì, là đã có thể được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, mà cô ta hao hết bao nhiêu tâm tư, cũng không ai nhìn tới.
Cô ta cắn chặt môi, mắt đã không còn nhìn thấy bóng người nữa, Tô Lam Lam bất chấp còn trước máy quay, trực tiếp ném tay Chúc Nguyệt ra, khuôn mặt lạnh xuống mà đi vào phòng bếp.
Đột nhiên bị người ta ném tay ra.
Chúc Nguyệt còn chưa phản ứng kịp, nhìn bóng dáng Tô Lam Lam , mới nhẹ nhàng cười nhếch một tiếng.
Lắc lắc cánh tay.
Thứ bạch liên hoa không biết xấu hổ , hiện tại không giả vờ nữa à?
Trước kia mắt bị mù mới không nhận ra ả ta, hiện tại......!Ngoài cuộc tỉnh táo.
Chúc Nguyệt sẽ không để tiểu Nhuyễn Nhuyễn lại bị dính chiêu của ả ta nữa.
Chúc Nguyệt cảm thấy nếu mình là một fans cuồng, tuyệt đối sẽ là fans mẹ của Ôn Nhuyễn , nhìn thấy nhóc con của mình được người khác thích, người làm mẹ như cô đúng là rất vui vẻ nha.
Nghe thấy tiếng xe đã khởi động, Chúc Nguyệt tâm tình rất tốt mà thu hồi tầm mắt, hát một tiểu khúc rồi dọn dẹp bàn ăn.
***
Mà lúc này tại tổ gameshow 《 đa dạng lữ hành 》ở thành phố kế bên.
Truyện đăng tại : diendan
Hạ Hải ôm di động, gục ng mày xuống , hoàn toàn không có bộ dáng hăng hái của mấy ngày hôm trước , chờ nhận được điện thoại của trợ lý , xác định bên Italy vẫn còn đang quay chụp tốt , anh ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Lại nhìn tin nhắn wechat lúc trước với Kỷ Duyên , còn dừng lại ở câu cuối cùng 【 tổ tông, cậu nếu rời đi như vậy , tiết mục này có thể trở thành chương trình vợ chồng a.
】
Anh ta càng xem, đầu càng đau, “Tạo nghiệt a.”
Lữ Thanh mới vừa tiến vào liền nghe thấy liền cười nhạo mà nói: “Ông cũng biết tạo nghiệt?Làm một đạo diễn tốt biến thành bà mối.”
“Ai.”
Hạ Hải lại thở dài, “chút nữa cho người nâng catxe của Ôn Nhuyễn thêm chút tiền đi.”
Lữ Thanh cái này “Lữ lột da” lần này cũng không có ý kiến, còn gật đầu nói: “Là nên thêm.”
Vốn dĩ lần này tổng nghệ năm người, Ôn Nhuyễn bởi vì là người mới, nên nhận ít tiền nhất......!“Tôi nhìn video bọn họ gửi lại , cô nàng Ôn Nhuyễn này không tồi,có tri thức lại có nhan sắc, kỹ năng còn rất nhiều, tôi vốn lo lắng cô ta sẽ xử lý không tốt, không nghĩ tới cô ta lại rất lợi hại.”
Ngắn ngủn mấy ngày.
Nghiễm nhiên đã trở thành trung tâm của mọi người.
“Nhưng Tô Lam Lam kia......” Lữ Thanh nhấp môi, thanh âm cũng nhỏ xuống, “Trước kia nhìn cũng được, như thế nào trong tiết mục này một điểm nổi bật cũng không có? Lúc tổng nghệ phát sóng, đoán chừng sẽ mất không ít fans.”
Hạ Hải cũng xem qua những tư liệu gửi về, thậm chí còn tự mình chỉ đạo.
Đến ông ta cũng phải nhíu mi, “ cũng không có biện pháp, show thực tế như này vốn là cái kính lúp, có bản lĩnh liền có fans, không bản lĩnh thì mất fans, chúng ta tận lực khách quan cắt đi là được.” Dừng một chút, lại nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói hôm nay Kỷ Duyên, Lâm Thanh Hàn còn có Ôn Nhuyễn cùng đi mua đồ ăn.”
“cho người quay phim bọn họ chú ý vào, quay nhiều một chút để lấy tư liệu .”
Lữ Thanh gật gật đầu, “Đã biết.”.