SAU LY HÔN, TÔI NỔI TIẾNG



Edit: Daisy
Ngoài hàng hiên, trong phòng, ngay cả đèn đường lúc này đều bừng sáng.

Những hộ gia đình vừa rồi còn ồn ào oán giận lúc này đã tắt cuộc gọi với bên bất động sản, không mắng chửi nữa mà đóng cửa lại.
Không gian ôn ào đột nhiên trở nên an tĩnh lại.
Ôn Nhuyễn ở trong bóng tối một thời gian nên lúc này thấy ánh sáng liền lập tức nhắm mắt lại, chờ trong giây lát mới mở mắt ra như là tỉnh mộng, cô có chút luống cuống và giật mình với tình huống hiện tại, cả người cô đều bị Lâm Thanh Hàn ôm vào ngực, mà tay cô thì....!treo chặt trên cổ của Lâm Thanh Hàn.
Mặt đỏ lên.
Ôn Nhuyễn vội vàng buông tay đang treo trên cổ Lâm Thanh Hàn ra, bước chân không tự chủ mà muốn lùi về sau,nhưng cô còn chưa di chuyển được thì đã bị người nào đó kéo lại.
Bàn tay Lâm Thanh Hàn ôm chặt eo cô, mang theo lực làm cô không thể thoát ra cũng không để cô lui lại.
Ôn Nhuyễn có chút không thích ứng kịp.
Từ sau khi tác ra với Lâm Thanh Hàn, cô và anh cũng chưa từng thân mật như vậy, vừa rồi....!chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Lúc ấy, trong lòng Ôn Nhuyễn tràn đầy chờ mong Lâm Thanh Hàn sẽ từ trên trời giáng xuống, giống như trước kia mà ở bên cạnh mình, có thể ôm và an ủi mình, nói với cô “Đừng sợ”.
Mà trong lúc cô tuyệt vọng nhất thì Lâm Thanh Hàn lại thật sự như từ trên trời giáng xuống, anh đập cửa gọi tên cô cũng là gõ cửa trái tim cô.
Vừa rồi mở cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, trong lòng cô là một loại cảm giác như thế nào? Giống như là nội tâm cô được cứu rỗi, cô ở trong bóng tối mênh mong tìm thấy ánh sáng cửa đời mình.
Cho nên.
Ôn Nhuyễn khống chế không được sự rung động trong lòng mà ôm lấy Lâm Thanh Hàn.
Nhưng rung động qua đi, hết thảy đều trở về ban đầu.
Cô cùng Lâm Thanh Hàn......
Chung quy không phải của trước kia.
Ôn Nhuyễn cắn cắn môi không nhìn anh ta, ánh mắt dừng ở nơi khác, tựa hồ có chút trốn tránh, “Lâm Thanh Hàn, anh......”
“Đừng nhúc nhích.”
Lâm Thanh Hàn đánh gãy lời nói của cô, sau đó anh ta đột nhiên ngồi xổm xuống, tầm mắt đối diện với đầu gối của Ôn Nhuyễn, bàn tay nhẹ nhàng sờ vào vết đỏ trên đầu gối của cô , “Đây là không đau mà em nói ?”
Giọng Lâm Thanh Hàn không quá tốt, thậm chí là mang theo chút trầm thấp và nghiêm khắc.
Ôn Nhuyễn không tự giác mà muốn lui lại sau, nhưng nhớ đến câu nói vừa rồi của Lâm Thanh Hàn thì ngừng lại tại chỗ, biểu cảm của cô có chút ủy khuất, ánh mắt dừng lại trên bức tường, hơi hơi hé miệng nói nhỏ “Thoa chút thuốc là được rồi mà.”
Lâm Thanh Hàn thở dài một hơi.
Anh không nói nữa, đứng dậy ôm cô lên bước đi vào căn phòng anh chưa từng được đi vào.

Đột nhiên bị ôm lên làm cho Ôn Nhuyễn có chút kinh hãi, tránh cũng tránh không được mà trốn cũng trốn không thoát, lúc này cô cũng không còn biện pháp nào nên chỉ có thể đem tay một lần nữa choàng qua cổ của Lâm Thanh Hàn.
Trong bóng tối thân mật như vậy thì không nói.
Hiện tại trong phòng sáng như vậy làm cô có chút quẫn bách không thể nào che giấu được “Anh không cần......”
Chạm đến gương mặt của Lâm Thanh Hàn,lời nói trong miệng lúc này có chút nói không được nữa.
Trước gương mặt anh tuấn không còn nét tự phụ của trước kia, lúc này trán của anh đã phủ một lớp mồ hôi, tóc cũng bị ướt.

Đôi môi mỏng thì nhấp lại thành một đường thẳng.
Nghĩ đến bộ dáng điên cuồng đập cửa vừa rồi của anh, lời nói cự tuyệt trong cổ họng của Ôn Nhuyễn đột nhiên có chút nói không nên lời.
Lâm Thanh Hàn ôm Ôn Nhuyễn đi vào trong phòng, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, không phải là bình thủy tinh vỡ nát thì chính là hoa rơi tứ tung trên sàn nhà,nước trong bình cũng tràn đầy sàn nhà, nghĩ đến hình ảnh Ôn Nhuyễn vừa rồi sờ soạng đi tới, mặt anh lại trầm xuống, nhấp môi không nói gì.
Chờ đem cô đặt ở trên sô pha, mới hỏi, “Hòm thuốc đâu?”
Ôn Nhuyễn chỉ một vào một chỗ, anh liền đi qua đó cầm lấy hòm thuốc, bên trong đều đầy đủ.

Lâm Thanh Hàn vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm, sau đó quỳ một gối trên mặt đất.
Ôn Nhuyễn bị một loạt động tác của Lâm Thanh Hàn làm cho hoảng sợ.
Cô lúc nào gặp qua một Lâm Thanh Hàn như vậy? Liền tính là lúc chưa kết hôn, người đàn ông này cũng không có cầu hôn với cô, nhưng lúc này thì anh lại một thân áo sơ mi nhăn nheo và quần tây, cứ như vậy quỳ một gối trước mặt cô .
Còn nắm lấy chân của cô, tựa hồ là muốn giúp cô rửa chân.
Bôi thuốc cũng liền thôi, được người khác hầu hạ rửa chân như vậy mà đối tượng lại là Lâm Thanh Hàn.....!Ôn Nhuyễn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, muốn rút chân ra từ trong tay của anh ta, Lâm Thanh Hàn tuy không dùng quá nhiều sức nhưng cô vẫn không rút chân ra được .
Anh cúi đầu không nhìn cô, chỉ trầm giọng mà nói, “Trước rửa chân, anh lại lấy khăn ấm chườm đầu gối cho em.”
Không có cách nào.
Ôn Nhuyễn chỉ có thể đem chân thả vào.
Nước nhiệt độ vừa đủ không quá nóng cũng không quá lạnh, sống lưng căng chặt của Ôn Nhuyễn lúc này chậm rãi giãn ra, đôi tay cô chống trên sô pha, cặp mắt hạnh trong trẻo hơi nhìn xuống Lâm Thanh Hàn ở trước mặt.
Lâm Thanh Hàn như cũ không ngẩng đầu.
Anh quỳ gối trước mặt Ôn Nhuyễn, đem khăn nhúng vào nước ấm vừa rồi sau đo vắt khô rồi đặt lên đầu gối đang sưng đỏ của cô, muốn giảm bớt máu bầm trên đầu gối.
Trong nháy mắt khăn vừa mới phủ lên, Ôn Nhuyễn đau đến muốn khóc.
Lâm Thanh Hàn đại khái cũng nhận ra cho nên anh dùng sức rất nhẹ, cực kỳ cẩn thận mà xoa xoa vết thương trên đầu gối, không biết qua bao lâu, anh mới lấy chai thuốc trừ trong hòm thuốc ra rồi xịt vào vết thương trên đầu gối.
Thuốc xịt rất lạnh.

Ôn Nhuyễn nhíu mi, chân nhẹ nhàng nhúc nhích giống như là không quen, nhưng mà không thoát được.
“Còn đau không?”
Lâm Thanh Hàn nhận thấy được động tác của cô nên ngước mắt hỏi.
Người đàn ông còn đang quỳ một gối trên mặt đất, thoạt nhìn rất chật vật, nhưng trong khoảnh khắc anh ngước mắt lên thì trong đôi mắt ấy phảng phất như chứa cả bầu trời sao sáng nhất trong thế gian này.
So với ánh đèn trên đinh đầu còn muốn lóa mắt hơn.
Mà lúc này trong đôi mắt ấy vẫn chưa hòa tan được sự lo lắng.
Ôn Nhuyễn nhìn thấy đôi mắt quen thuộc, trong lòng vừa rung động, lời muốn nói chậm hơn nữa ngày chờ đến lúc cô mổ miệng thì người đàn ông này một lần nữa cúi đầu thổi thổi vào đầu gối của cô.
Thân thể Ôn Nhuyễn run lên, đầu gối không tự giác được mà co lại, giọng nói cũng khàn lại, “Lâm Thanh Hàn, anh.....anh không cần phải như vậy......” Dừng một chút, cô lại nhẹ giọng bổ sung, “Chúng ta đã không còn quan hệ gì, anh....!anh không cần tốt với tôi như vậy.”
Động tác của Lâm Thanh Hàn khựng lại.
Ôn Nhuyễn cũng nhận ra được bầu không khí ở trong phòng có chút không bình thường, trong lúc cô do dự có nên nói thêm gì đó hay không thì người đàn ông trước mặt đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt như sao trời của anh lúc này chưa sự đau thương vô hạn mà nhìn chằm chằm vào Ôn Nhuyễn.
“Ôn Nhuyễn, em đừng cự tuyệt anh đối tốt với em, được không?”
Lâm Thanh Hàn khàn giọng mà nói với cô, “Anh sẽ không ép em, cũng không bắt em phải làm gì cả, em không cần phải hồi đáp gì cho anh hết, anh chỉ đơn thuần là.......muốn đối xử tốt với em mà thôi .”
Trong phòng im ắng.
Ôn Nhuyễn nhìn Lâm Thanh Hàn, nhấp môi, không nói gì.
Hai bàn tay đang đặt trên sô pha không biết từ lúc nào mà nhẹ nhàng nắm lại, Ôn Nhuyễn nhìn thì như rất bình tĩnh mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Thanh Hàn, không né tránh.
Nhưng trong nội tâm của cô thì lại không bình tĩnh được như vẻ bên ngoài.
Cứ như vậy mà trầm mặc——
Vẫn là Lâm Thanh Hàn chịu thua trước, anh cúi đầu, bả vai gục xuống, cặp lông mi nồng đậm không nhịn được mà rủ xuống, cả người giống như một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ.
Nhưng không bao lâu, anh tựa hồ như tỉnh lại một lần nữa.
Đại khái là quá nhiều lần không nhận được câu trả lời nên Lâm Thanh Hàn đã thành thói quen, anh cũng cảm thấy chính mình như vậy là rất buồn cười, rất mất mặt, nhưng anh đã không còn bất cứ biện pháp nào để trả giá cho sự sai lầm của mình.
Trong lúc mà anh ngu ngốc nhất đã làm tôn thương Ôn Nhuyễn quá nhiều.
Hiện tại anh chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, nếu không được cô đáp lại cũng không có việc gì, chỉ cần có thế gặp được cô là anh đã mãn nguyện.
“Em ngồi yên ở đây, anh đi quét dọn.” Lâm Thanh Hàn nói xong liền đứng lên, không biết có phải do quỳ quá lâu hay không mà khi anh bước đi có chút giống với Ôn Nhuyễn trước đó, khập khiễng.
Nhưng anh giống như không có cảm giác gì.
Đem hòm thuốc trả về chổ cũ, lại đem chậu nước vào trong toilet, sau đó cầm chổi và ki vừa mới tìm được mà dọn dẹp rác trên sàn nhà, cây chổi nhỏ chỉ thích hợp với dáng người nhỏ xinh như Ôn Nhuyễn, một người cao như Lâm Thanh Hàn lúc quét phải cong eo.

Thoạt nhìn rất nghẹn khuất rất khó chịu.
Ôn Nhuyễn nhìn về hướng Lâm Thanh Hàn, hai tay đang nắm sô pha lại dùng chút lực, không biết qua bao lâu, cô mới lên tiếng gọi, “Lâm Thanh Hàn.”
Thân ảnh người đàn ông khựng lại.
Động tác trên tay cũng ngừng lại, quay đầu nhìn Ôn Nhuyễn “Làm sao vậy?”
Ôn Nhuyễn nhấp môi, giống như còn đang do dự, “Tôi gửi cho anh một tin nhắn, anh có đọc được không?”
Tin nhắn?
Lâm Thanh Hàn sửng sốt, di động của anh đã hết pin từ sớm.
Nhìn thấy biểu tình của Lâm Thanh Hàn liền biết anh ta còn chưa đọc được, Ôn Nhuyễn hít một hơi thật sâu sau đó nhìn thẳng vào bóng dáng của anh rồi nói, “Tôi đã nhắn tin nói với anh, đứa bé này, tôi.......
Mắt thấy người đàn ông này đột nhiên co rút đồng tử lại, cô tạm dừng trong chớp mắt rồi đem lời nói ra hết “Quyết định giữ lại.”
“Phanh”
Chổi và ki vốn dĩ bị Lâm Thanh hàn cằm trên tay đột nhiên bị vứt trên mặt đất, những mảnh vỡ thủy tinh vừa được dọn dẹp sạch sẽ lần nữa rơi trên mặt đất, người đàn ông vội vàng bước tới trước mặt Ôn Nhuyễn.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, biểu tình và động tác vô cùng luống cuống, giọng nói thì lắp bắp.
“Em......”
“Em nói cái gì?”
“Em....em lặp lại lần nữa.”
Có phải anh nghe lầm hay không, em ấy nói quyết định giữ lại đứa bé? Không phải hôm nay em ấy còn đi bệnh viện hẹn trước để phẩu thuật sinh non hay sao? Lâm Thanh Hàn lúc này có cảm giác mình bị choáng váng.
Anh không chớp mắt mà nhìn Ôn Nhuyễn, hết sức chăm chú, sợ mình nghe sai chữ nào.
“Tôi nói ——”
Ôn Nhuyễn nhìn anh, lặp lại lời nói, “Tôi quyết định giữ lại đứa bé này.”
Thấy hai vai anh khẽ run, biểu cảm cũng trở nên kích động, cô do dự một lúc rồi nói thêm “Lâm Thanh Hàn, tôi giữ lại đứa bé này không phải vì anh, anh.......”
“Anh hiểu.”
Lâm Thanh Hàn rất thản nhiên mà trả lời, gương mặt tươi cười xán lạn nhưng cũng có chút ngốc nghếch.
Lâm Thanh Hàn đương nhiên biết Ôn Nhuyễn sẽ không nhanh như vậy mà chấp nhận hợp lại với mình, lúc trước anh tổn thương cô quá nhiều, giữa những hiềm khích và định kiến như vậy làm sao có thể dể dàng xóa bỏ như vậy?
Nhưng Ôn Nhuyễn có thể giữ lại đứa bé này thì đối với anh mà nói, đó chính là một sự bắt đầu lại rất tốt .
Anh không nôn nóng, anh có thể chậm rãi chờ.
Bất quá, có chút chuyện có thể chậm rãi chờ, nhưng cũng không thể chờ trong sự ngu ngốc, Lâm Thanh Hàn nhìn Ôn Nhuyễn, nói, “Nhuyễn Nhuyễn, anh biết em không có cách nào nhanh như vậy chấp nhận anh, nhưng mà....!em có thể cho anh một cơ hội hay không?”
Ôn Nhuyễn mở miệng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của Lâm Thanh Hàn, còn có bóng dáng suy sụp vừa rồi......
Câu nói cự tuyệt trong họng cũng có chút không nói ra được.
Lâm Thanh Hàn thấy cô không trả lời, chỉ là rũ mắt nhìn mình thì do dự nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em......!Đáp ứng rồi, có phải hay không?”
Ôn Nhuyễn trầm mặc hồi lúc, chung quy vẫn là dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Thanh hàn mà gật gật đầu.

Cho anh ta một cơ hội.
Cũng là......!cho chính mình một cơ hội.
Lâm Thanh Hàn thấy Ôn Nhuyễn gật đầu, chỉ cảm thấy trái tim của mình nhanh chóng nhảy lên, anh rất ít khi nào kích động như vậy, giờ này phút này lại kích động đến gương mặt đỏ bừng, anh muốn hung hăn mà ôm cô, hôn cô, cùng nói với cô mình có bao nhiêu vui vẻ.
Nhưng lại nghĩ đến cô hiện tại có rất nhiều thành kiến với anh, nên anh tự nói với chính mình, từ từ, đừng đem người dọa cho chạy mất......
Không biết làm ra bao nhiêu lần tự nói với chính mình thì sự kích động của Lâm Thanh Hàn mới giảm lại được một chút, một lần nữa anh khôi phục lại bộ dáng ban đầu, bình tĩnh mà ôn hòa “Trễ quá rồi, anh ôm em vào phòng ngủ.”
“Không cần......”
Ôn Nhuyễn nói, “Tôi có thể tự đi.”
Chỉ có bị một vết thương nhỏ như vậy, cô lúc nào lại cần ôm để đi vào, hơn nữa....!cô cũng không quen được Lâm Thanh Hàn ôm vào ngực như vậy.
Nhưng Lâm Thanh Hàn lúc này lại không đáp ứng, “Đầu gối em đã sưng lên, cố sức mà đi vào thì chỉ sợ ngày mai không hết được, hay là ngày mai em muốn xin nghỉ?
Ôn Nhuyễn hiện tại làm sao có thời giàn mà xin nghỉ? Do dự một lúc rồi mới đồng ý.
Ôn Nhuyễn vốn đang ở rối rắm Lâm Thanh Hàn nếu mà chút nữa đòi ở lại hoặc có yêu cầu khác, cô nên ứng phó như thế nào, không nghĩ tới Lâm Thanh Hàn sau khi ôm cô lên giường rồi đắp chăn cho cô xong thì không làm gì khác.
Anh rất thân sĩ mà đứng ở một bên, không có bất kỳ hành vi vượt rào nào, “Chút nữa anh sẽ sạc pin điện thoại, em có việc gì thì lúc nào gọi anh cũng được.”
???
Cô nếu là có việc, Lâm Thanh Hàn cách cô xa như vậy, liền tính là chạy tới thì cũng đã chậm rồi.
Lâm Thanh Hàn là một người thông minh làm sao không nhìn ra nghi vấn của Ôn Nhuyễn, cười mà nói, “Anh đã mua phòng ở bên cạnh .”
Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này, đôi mắt lập tức trừng lớn ( p/s: đờ mờ boy tâm cơ =))).
Mấy ngày nay cô trở về liền thấy nhà ở cách vạch người ra ra vào vào, không nghĩ tới người hàng xóm mới của mình vậy mà lại là Lâm Thanh hàn, trong lòng tuy kinh ngạc nhưng cô cũng không nói thêm gì.
“Ngủ đi.”
Lâm Thanh Hàn giúp cô tắt đèn trong phòng chỉ chừa lại đèn ngủ.
Ôn Nhuyễn lăn lộn cả đêm lúc này cũng đã mệt, gật đầu cùng Lâm Thanh Hàn một cái, do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói “Ngủ ngon.” Sau đó lập tức đem cả người mình vùi vào trong chăn, nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Lâm Thanh Hàn sau khi nghe thấy câu “Ngủ ngon”, đôi mắt liền sáng lên, nội tâm của anh kịch động vô số lần, anh xúc động đến nổi muốn chạy tới hôn trán của Ôn Nhuyễn.
Nhưng nhìn thấy gương mặt đang ngủ điềm tĩnh của Ôn Nhuyễn, anh tự kiềm chế lại sự kích động của mình .
Lâm Thanh Hàn đứng tại chỗ nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói “Ngủ ngon.”
Biết cô còn chưa ngủ, cũng biết rõ ràng nếu anh còn tiếp tục ở lại, Ôn Nhuyễn khẳng định sẽ không ngủ được.

Lâm Thanh Hàn tuy rằng luyến tiếc nhưng vẫn săn sóc giấc ngủ của cô nên xoay ngươi đi.
Anh đóng cửa lại, động tác rất nhẹ, chờ đi đến phòng khách, lại tiếp tục quét dọn.
Sau khi quét dọn xong anh mới quay đầu nhìn vào cửa phòng ngủ ở phía sau, lần này tuy cửa phòng đã đóng chặt nhưng không làm anh có cảm giác mình còn cách rất xa với Ôn Nhuyễn nữa.
Anh cong đôi mắt, lại nhẹ nhàng nói câu “Ngủ ngon” mới đi ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi