SAU LY HÔN TÔI TRỞ THÀNH TIỂU PHÚ BÀ

Lúc mới lấy nhau, thời điểm tôi lén lút uống rượu anh ấy cũng từng gọi tôi như vậy.

Tôi vẫn nhớ rõ đêm đó phải suốt hai ngày trời tôi mới xuống được khỏi giường.

Càng nhớ về những thời điểm đó, lúc đó sự ngoan ngoãn dịu dàng của tôi khiến Từ Tĩnh Châu rất hài lòng, anh ấy còn mua rất nhiều trang sức để dụ dỗ tôi.

Bước chân tôi lúc này như đinh đóng chặt lại, mãi đến một lúc sau tôi mới nhớ ra anh chàng đẹp trai kia vẫn còn đang ôm eo mình.

Trong lúc nhất thời tôi chỉ thấy sống lưng lạnh toát run rẩy như cầy sấy.

Từ Tĩnh Châu nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi, tiến lên một bước các vệ sĩ cũng dùng sức tách những người xung quanh tôi ra.

Sau đó, ánh mắt trượt từng li từng tí từ khuôn mặt tôi, chiếc cổ gầy trắng ngần, xương quai xanh yếu ớt đến vòng eo thon thả của tôi.

Nói chính xác, nó nằm trong tay của anh chàng đẹp trai.

Tôi có linh cảm xấu định nói:

Từ Tĩnh Châu đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay thanh niên đẹp trai kia, đẩy hắn sang một bên.

Có tiếng xì xầm nhỏ từ đám đông.

Tôi rụt cổ lại như chim sẻ sợ cành cong.

Tôi sợ Từ Tĩnh Châu tức giận, nói chính xác vì tôi rất yêu anh ấy nên tôi đặc biệt chú ý đến cảm xúc của anh.

Khi anh ấy không vui tôi cảm giác như cả bầu trời đã sụp đổ.

Nhưng bây giờ....

Chúng tôi đã ly hôn.

Nghĩ đến đây, không biết dũng khí từ đâu tới, tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy, liền bắt gặp ánh mắt của anh.

Trên sàn nhảy chỉ có một chùm ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống, bờ vai trần và tấm lưng trắng ngần của tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn được.

Các trợ lý và vệ sĩ xung quanh Từ Tĩnh Châu đều rất biết điều không dám nhìn tôi.

Nhưng tối nay tôi đã bị rất nhiều chàng trai ngắm nhìn.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm đáng sợ như vậy trên mặt Từ Tĩnh Châu, nó khiến tôi có cảm giác anh ấy đang tức giận như thể ai đó đã cướp đi thứ quý giá nhất của mình.

Nhưng tôi, Giang Dao chưa bao giờ là thứ quý giá nhất của anh ấy.

Mắt tôi từng chút đỏ lên, tôi cố nén cơn chua sót trong lòng, cố hếch hàm nói: “ Từ tiên sinh anh muốn gì ở tôi”

Từ Tĩnh Châu nghiêm túc nhìn tôi mấy giây, đột nhiên giơ tay cởi áo khoác ra tiến lên một bước đem áo khoác quấn lấy tôi.

Anh ta thậm chí còn kéo chặt hơn để tôi không lộ ra chút da thịt nào.

Tôi vặn người ý đồ muốn rũ bỏ chiếc vest xuống, nhưng anh ấy đã giữ chặt tôi trong vòng tay của anh ấy bằng một tay.

“ Giang Dao có chuyện gì về nhà cùng anh nói”

Tôi có thể cảm thấy Từ Tĩnh Châu đang cố gắng nói chuyện với tôi một cách kiên nhẫn nhất.

Nhưng điều này càng làm cho tôi cảm thấy muốn chống đối hơn.

Anh ấy muốn tôi về như vậy có lẽ do cảm thấy tôi đang khiến anh ấy cảm thấy bẽ mặt.

Rốt cuộc, chúng tôi vẫn chưa ly hôn, hiện tại vẫn đang trong mối quan hệ vợ chồng.

“ Từ tổng, tôi không muốn cùng anh trở về”

Tôi muốn rời đi nên vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của anh ấy.

Từ Tĩnh Châu cau mày, tay đè lên vai tôi giữ chặt áo khoác không cho tôi cởi ra:

“ Giang Dao, em định quậy đến bao giờ?”

“ Tôi không có làm ầm ý, tôi đã quyết định rồi, đơn ly hôn cũng đã ký gửi cho anh, rối cuộc anh mù chữ hay không hiểu?”

Xung quanh chết lặng.

Ngay cả các trợ lý riêng của Từ Tĩnh Châu cũng kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi lại hất tay anh ta ra, cởi áo khoác ném mạnh về phía anh “ Vậy chúng ta đã không còn liên quan đến nhau, anh để tôi yên”

Hành động này chắc chắn đã chọc giận anh ấy.

Sắc mặt anh ấy càng ngày càng lạnh lùng, trong lòng tôi thực sự sợ hãi.

Tôi sợ rằng khi tôi làm anh ấy bẽ mặt, anh ấy sẽ mất kiểm soát và đánh tôi.

Dù lấy nhau đã lâu anh ấy vẫn chưa bao giờ nặng lời với tôi một câu nào.

Tôi khẽ cắn môi kìm chế để bản thân không cúi đầu.

Nhưng những giọt nước mắt bắt đầu trào ra một cách không ngừng.

Đều là lỗi của An Noãn trang điểm ddamjaj như vậy, tôi không dám rơi nước mắt sợ lớp trang điểm lòe đi sẽ trông giống như ma lem vậy.

Tôi không còn dám nhìn Từ Tĩnh Châu nữa, tôi sợ càng nhìn sẽ càng cảm thấy có lỗi với anh ấy.

Khi tôi nhìn thấy anh ấy, trái tim tôi lại nhói lên. Nhưng không thể phủ nhận anh ấy rất đẹp trai, đặc biệt là khi tức giận hoàn toàn đánh mạnh vào sở thích về người đàn ông mạnh mẽ bá đạo của tôi.

Thực ra, giờ nhớ lại mỗi lần tôi cố tình chọc giận anh ấy đều có lý do.

Mỗi khi anh ấy lạnh lùng cởi từng nút áo sơ mi, một tay ấn tôi vào tường, nhéo cằm tôi lên và hôn thật mạnh nói “ Giang Dao, em hãy lên giường chờ anh tắm xong sẽ thị tẩm”.

Lúc đó trái tim tôi đạp liên hồi như cô gái hồi xuân vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi