SAU NÀY ANH VẪN YÊU EM


Ông nhìn sang Du Hạ, nói: “Con đã quên rồi sao, nó đã làm gì con?”
“Ba, đừng mà.” Du Hạ cố trấn an ba mình, quay sang nói với người vệ sĩ: “Chúng tôi sẽ đi, phiền anh giúp gia đình tôi thu dọn mọt chút.”
“Được.” Vệ sĩ gật đầu.
“Tiểu Hạ.” Ông trơ mắt nhìn con gái mình.
“Ba, con không sao.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Khi gần về đến đất liền, vài nữ hầu mang mấy bộ đồng phục cho vợ chồng ông Du, lễ phép nói: “Đây là những thứ mà thiếu gia sai tôi chuẩn bị, 2 người hãy thay cái này tham dự hôn lễ của thiếu gia.”
Hai ông bà lại một đầu mù mịt.
Chuyện gì đây, muốn họ tham dự lễ cưới, còn chuẩn bị đồ cho họ, cậu ta có biết Du Hạ đang đứa con của cậu ta không?
Ông cầm lấy bộ đồ với vẻ mặt không vui.

Phía bên Du Hạ, cũng có vài nữ hầu mang cho cô một cái đầm màu hồng, rất đẹp, trên thân áo còn đính vài hạt ngọc trai, Trông vô cùng quý giá và sang trọng.
“Sao tôi phải mặc cái này.” Du Hạ hỏi.

Người hầu điềm tĩnh nói: “Là yêu cầu của thiếu gia, để tôi giúp tiểu thư sửa soạn một chút.”
Du Hạ mặc chiếc đầm vào, rất vừa vặn với cô, phần eo rất thoải mái.

Nữ hầu giúp cô trang điểm nhẹ, làm tóc đơn giản mà đẹp mắt, cuối cùng còn cắm lên tóc cô một cây trâm đính viên ngọc trai trắng.
Du Hạ nhìn mình trong gương, không nhận ra chính mình, cô thầm nghĩ: chẳng lẽ khi tham dự lễ cưới của người giàu có đều như vậy sao? Cô chỉ là khách mời thôi, một khách mời mà lại như vậy, là cô dâu chính thì sẽ thế nào?
Cô dâu của Tiêu Vương chắc sẽ rất xinh đẹp, môn đăng hộ đối với anh, còn cô không xứng với anh.
Ba người họ được đưa đến lễ đường, nhưng cửa vẫn chưa mở, vệ sĩ nói: “Tiểu thư chịu khó chờ một chút.”
Du Hạ cứ suy nghĩ, đây là hôn lễ của Tiêu Vương, cô muốn xem anh mặc lễ phục thế nào, cô dâu của anh thế nào.

Khi anh mặc lễ phục chắc sẽ rất tuấn tú.
Cánh cửa của lễ đường từ từ mở ra, vệ sĩ đưa tay về phía trước mời gia đình Du Hạ đi vào.
Du Hạ nắm chặt tay mình, hít thật sâu, tim cô đập loạn nhịp, hốc mắt đã đỏ lên rồi, cô cố gắng không để mình khóc, cố kiềm chế bản thân, nhưng cô phải đối mặt với hôn lễ của người đàn ông mà cô yêu, hơn nữa cô còn đang đứa con của người đó, cô có kiềm chế nỗi không.
Du Hạ khó khăn bước từng bước về phía trước, hai tay vẫn nắm chặt bên người.

Ba mẹ cô đi phía sau, rất đau lòng cho con gái mình, mang cái bụng bầu đi dự lễ cưới của người mình yêu, còn gì đau khổ hơn?
Ông tiến lên phía trước, đỡ lấy cánh tay của Du Hạ, sợ cô gục ngã.
Du Hạ nhìn sang, mỉm cười, nụ cười chua chát không tả nỗi.
Cô nhìn lên phía trước, cô bất ngờ đứng lại, không tin vào mắt mình.
Tiêu Vương cầm trên tay một đoá hoa hồng đỏ, mặc bộ lễ phục màu xám, tóc được chải chuốt rất gọn gàng và đẹp mắt, như một chàng hoàng tử vậy.

Bước đi của anh đã vững vàng, anh mỉm cười bước từng bước về phía Du Hạ.
Ba người Du Hạ cứ trơ mắt ra nhìn Tiêu Vương đang đi về phía mình, trên môi anh nở một nụ cười rất ngọt ngào.
Du Hạ vô thức nhìn ra phía sau mình, rồi nhìn xung quanh, nhưng ngoài gia đình cô ra, chỉ có khách mời đã ngồi đầy đủ cả 2 bên, không có cô gái nào mặc lễ phục cô dâu cả.
Tiêu Vương biết được cô suy nghĩ gì.

Anh lại bật cười, nụ cười đẹp hơn.

Anh lên tiếng gọi: “Du Hạ.”
Du Hạ xoay người lại nhìn anh, Tiêu Vương chợt quỳ một chân xuống trước mặt cô, bộ dang đang cầu hôn.
Du Hạ bị bất ngờ trước hành động của Tiêu Vương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi