SÁU NGƯỜI CHỊ GÁI CỰC PHẨM CỦA TÔI



Thái độ này khiến Dịch Thanh Tùng sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ mơ hồ.

Một lúc sau, Dịch Thanh Tùng mới ngại ngùng mỉm cười: "À...!Kiều Hân này, anh biết em vẫn còn nhớ đến chuyện lần trước, thực ra đó chỉ là hiểu lầm mà thôi".

"Sau khi đi về, bố anh mới bảo là không liên lạc được với thần y..."
Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh lùng nói: "Ồ, biết rồi".

Nói xong liền cúi đầu, im lặng nghịch ngón tay.

Bầu không khí như ngưng đọng lại.

"Anh..."
Dịch Thanh Tùng vô cùng sốt ruột.

Nhưng dù sao bạn bè còn đang nhìn, cứ thế này thì mất hết thể diện mất.

Trương Minh Vũ cười khẩy.


Thú vị rồi đây.

Nhưng nụ cười này vừa hay lại lọt vào mắt Dịch Thanh Tùng.

Dịch Thanh Tùng híp mắt, nộ khí xung thiên!
Một lát sau hắn ta cười khẩy nói: "Ồ, anh Trương Minh Vũ cũng ở đây à".

Trương Minh Vũ nhướng mày, biết Dịch Thanh Tùng đang muốn gây phiền phức với anh đây.

"Đúng vậy, lâu lắm không gặp anh Dịch rồi, dạo này có về nhà không vậy?", Trương Minh Vũ cười hỏi.

Lời này vừa dứt, mọi người liền sững sờ.

Dịch Thanh Tùng nhíu mày hỏi: "Về nhà? Tôi vẫn luôn ở nhà mà?"
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi lại: "Ồ, vậy sao người anh khô ráo thế, nhà anh ở biển Thái Bình Dương mà?"
Hì hì!

Lời này vừa dứt, Lâm Kiều Hân liền bật cười, bây giờ cô mới nhớ đến đoạn đối thoại ở nhà họ Lâm.

Dịch Thanh Tùng...!rùa biển!
Nhưng Dịch Thanh Tùng vẫn sững người, hoàn toàn không hiểu Trương Minh Vũ đang nói gì.

Nhưng Lâm Kiều Hân cười như vậy thì nhất định không phải lời gì tốt đẹp!
Dịch Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, anh đang giễu cợt tôi sao?"
Trương Minh Vũ hoang mang lắc đầu: “Đâu có đâu, tôi chỉ nói chuyện gia đình thôi mà".

Lâm Kiều Hân cố nhịn cười, cơ thể run lên.

Dáng vẻ này của cô khiến Trương Minh Vũ nhìn đến sững sờ.

Lâu lắm rồi anh chưa thấy Lâm Kiều Hân như thế này.

Ánh mắt của Dịch Thanh Tùng lóe lên tia rét lạnh!
Hắn ta hít sâu một hơi, như vậy mới có thể khiến cho lửa giận trong tim bình ổn lại.

Hắn ta cười khẩy, nói một cách đầy ẩn ý: "Anh Trương Minh Vũ, hôm nay anh đến đây mời Kiều Hân ăn cơm sao?"
Nói xong câu này, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ hiểm độc.

Ai chẳng biết tên Trương Minh Vũ nghèo kiết xác, bữa cơm lần này nhất định do Lâm Kiều Hân móc hầu bao trả..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi