Trương Minh Vũ nhún vai: "Đâu có, tôi thực sự chưa từng nghe qua mà..."
Bây giờ...!chẳng nhẽ cứ nói thật là bị người ta ghét à?
Triệu Hưng Thuần hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Chưa nghe qua? Được, vậy hôm nay tao sẽ khiến mày biết đến cái tên này!"
Nói xong, mặt cậu ta lộ vẻ ác độc.
Cậu ta giơ chân đạp mạnh vào cái bàn bên cạnh!
Bộp!
Cái bàn lắc lư kịch liệt, mấy chai rượu và đồ trang trí trên bàn nháy mắt rơi xuống đất vỡ vụn.
Nụ cười trên khóe miệng Trương Minh Vũ dần vụt tắt, anh bình tĩnh nói: "Ê nhóc đẹp trai, cậu hơi quá đáng rồi đấy".
Triệu Hưng Thuần cười khẩy, khinh bỉ nói: "Quá đáng? Mày là cái thá gì mà dám bảo tao quá đáng?"
"Bây giờ mày còn đứng được ở đây là tao đã nhân từ với mày lắm rồi đấy! Hiểu chưa?"
Lời này vừa dứt, đám thanh niên kia ào ào nhào lên hai bước.
Họ xắn tay áo lên, khí thế hùng hồn.
Chơi là chơi, phá là phá, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bọn họ sẽ cùng nhau đứng lên.
Cô gái kia buồn chán ngồi bên, vẫn nhai kẹo cao su, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô ta vậy.
Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Nhóc đẹp trai, cậu cũng đừng kiêu ngạo như vậy, cậu còn chẳng biết tôi là ai, cậu không sợ chọc phải người không nên chọc à?"
Triệu Hưng Thuần sững sờ một lúc, lạnh lùng hỏi: "Mày là ai chứ?"
Trương Minh Vũ cố ý tỏ vẻ thần bí nói: "Sau lưng tôi là người có quyền có thế đấy!"
Lời này vừa dứt, mặt bọn họ bỗng lộ ra vẻ cảnh giác.
Triệu Hưng Thuần nhíu màu hỏi: "Kẻ có quyền...!có thế nào cơ?"
Dù sao cũng còn trẻ, họ sợ nhiều thứ lắm.
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Biết người giàu nhất Hoa Châu của chúng ta - Trần Đại Phú không?"
Hít!
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức hít một hơi lạnh!
Ở Hoa Châu này, ai lại không biết Trần Đại Phú chứ?
Đám thanh niên kia lập tức trợn to mắt, mắt của cô gái kia cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mấy khách đang ăn cơm ở xung quanh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên!
Triệu Hưng Thuần bất giác lùi về sau hai bước, sợ sệt hỏi: "Trần...!Trần Đại Phú là gì của mày?"
Vừa hỏi xong câu này, Triệu Hưng Thuần đã bắt đầu chột dạ rồi!
Người quyền có thế như này, sao bọn họ đắc tội nổi chứ?
Trương Minh Vũ mỉm cười đầy kiêu ngạo, đắc ý nói: "Trần Đại Phú là đệ của tôi!".