SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Cuối cùng, hai người cũng tách ra nhau.

Môi Nguyệt Linh sưng đỏ, ánh mắt lóe lên, nàng xấu hổ đến không dám nhìn hắn.

Ánh mắt Lục Tu Lương vững vàng nhìn chằm chằm vào môi nữ nhân, trên đó có dính chút nước, giống như anh đào vừa chín làm mê người hái.

Dần dần áp sát thân thể, hắn muốn tiếp tục.

Nguyệt Linh đỏ mặt nghiêng đầu, nụ hôn dừng phía sau tai.

“Đừng… Không thở được…”

Giọng nói Lục Tu Lương khàn khàn, hắn lừa nàng: “Thử thêm vài lần, được không? Ta đã dạy nàng hô hấp.”

Cho dù là cô nương da mặt dày như Nguyệt Linh thì giờ phút này cũng bị hắn làm cho đỏ mặt, hắn nói cái gì cũng không chịu nữa.

Lục Tu Lương mất mát rũ mắt xuống, chỉ có thể ôm người vào lòng hít thở hương thơm của nàng để an ủi, dần dần bình ổn sự xao động trong cơ thể.

Nguyệt Linh cọ cọ trong lồng ngực hắn, nàng nũng nịu nói: “Lục đại tướng quân, huynh còn chưa trả lời ta, huynh có nguyện ý làm phu quân của ta không?”

Lục Tu Lương đỡ vai nàng ra khỏi vòng tay của mình, nghiêm túc nhìn đôi mắt linh động của nàng rồi trịnh trọng nói: “Thổ lộ là nàng làm, cầu thân cũng là nàng mở miệng, ta biết tính tình của ta rất không tốt, lại còn lạnh lùng, không biết nói chuyện, những thứ này vốn dĩ ta nên làm mới đúng. Là ta không tốt, là lỗi của ta. Nhưng nàng phải tin tưởng, chỉ cần ta còn sống một ngày thì tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất.”

Hắn không bao giờ nói nhiều như vậy trong một câu.

Nguyệt Linh đỏ mắt, nàng biết hắn chưa bao giờ biểu đạt thành ý, nhưng hắn đã làm là có thể thắng tất cả nam tử trên thế gian này.

Nam nhân hôn lên mắt nàng, thì thầm:”Lòng nàng có ta, là hạnh phúc lớn nhất trong đời này của ta rồi. Nàng nguyện ý gả cho ta, là ông trời thương xót, ta cầu còn không được.”

Lục Tu Lương nắm tay nàng phủ lên ngực hắn, xúc cảm dưới tay săn chắc, trái tim đập qua vải truyền đến lòng bàn tay nàng.

Lòng này đều để nàng nhìn thấu.

“Ta đã nói nó đập vì nàng.”

Một dòng nước ấm trượt dài trong mắt nàng, hắn nhẹ nhàng hôn rồi nỉ non bên tai nàng, trong giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, “Làm sao ta lại không muốn chứ, nàng biết không, đây là giấc mơ mà ngày đêm ta luôn mộng tưởng…”

Hai trái tim như cùng một tần số, cánh tay Nguyệt Linh ôm chặt eo hắn, dùng khí lực lớn nhất đáp lại hắn.

Hồi lâu, nàng rời khỏi vòng tay nam nhân, có chút ngượng ngùng xoa xoa tai, “Vậy khi nào huynh đến cầu hôn?”

“…”

Lục Tu Lương chiều chuộng xoa xoa tóc nàng, hắn yêu cô nương táo bạo lại nhiệt tình như vậy.

Đột nhiên nổi lên tâm tư chọc ghẹo nàng, hắn không có ý tốt nói: “Thì ra Phó cô nương muốn gả như thế?”

Nguyệt Linh mở to hai mắt, ngón tay chọc chọc vào ngực hắn, nàng nhếch môi đỏ mọng oán giận: “Nếu huynh không muốn thì cứ coi như ta chưa nói gì, ta đi đây!”

Thanh âm khàn khàn của nam nhân khẽ bật cười, ngũ quan tuấn mỹ nhất thời thêm vài phần gợi cảm, hắn trấn an ấn nhẹ vào miệng nhỏ nhắn, cầm ngón tay đang bất an của nàng, nhận thua nói: “Chớ tức giận, ngày mai ta sẽ đi, ngày mai liền đi.”

Nguyệt Linh sửng sốt một chút, lắp bắp nói: “Ngày mai, ngày mai sao?”

Thực sự không cần phải vội vàng như vậy …

Lục Tu Lương híp mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Nguyệt Linh cười gượng hai tiếng, “Cũng không cần ngày mai… Huynh chắc là chưa kịp chuẩn bị, phải không?”

Nàng vốn định là tháng sau, chuyện này đã xem như sớm rồi, vậy mà hắn nói ngày mai đến cầu hôn, như vậy không phải là trên dưới Phó phủ đều biết hôm nay nàng đến bức hôn sao?

Tuy rằng tính cách nàng quả cảm phóng khoáng, nhưng cũng không phải không biết xấu hổ thế này…

Lục Tu Lương đáp một tiếng, trấn an nói: “Thì ra nàng lo lắng cái này, nàng yên tâm, sáng sớm nay ta đã chuẩn bị xong sính lễ, mọi việc rườm rà, nàng không cần lo lắng, ta sẽ dựa theo thứ tự lục lễ* mà đến.”

“Ừm…”

Cũng có thể lý giải, dù sao nàng cũng đã sớm thêu áo cưới… Với sự hiểu biết của nàng về Lục Tu Lương, sợ là chỉ cần vài ngày đã có thể định ra hôn kỳ… Như vậy cũng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Nguyệt Linh lui về phía sau nửa bước, nét đỏ ửng trên mặt càng đậm hơn một chút, nàng phúc thân, nhẹ giọng nói: “Vậy…Chờ đợi tin tốt của tướng quân.”

Lục Tu Lương kéo người vào trong ngực lại hôn một lần, mắt thấy sắc trời tối sầm lại, hắn mới không tình nguyện buông người ra, thanh âm khàn khàn: “Ta đưa nàng trở về.”

Hai người ngồi xe ngựa trở về Phó phủ, ở trong xe không nhịn được lại hôn thêm lần nữa.

Lúc xuống xe, sắc mặt thiếu nữ hồng nhuận, trong mắt có ánh nước gợn sóng lóe lên, cánh môi sưng đỏ làm cho người ta liếc mắt một cái đã biết vừa rồi bị người hung hăng yêu thương.

Nguyệt Linh mím môi, tùy ý để nam nhân buộc áo choàng thay nàng, vẻ không lỡ trong mắt tràn ra.

Lục Tu Lương thản nhiên nở nụ cười, hắn nhéo nhéo ngón tay nàng, “Mau đi vào đi, ngày mai ta sẽ quay lại.”

A Niệm nghe tin Nguyệt Linh hồi phủ thì vội vàng đi ra nghênh đón, nàng hơi gật đầu với Lục Tu Lương, sau đó tiếp nhận ngựa của cô nương từ tay Lục Thất.

Nguyệt Linh lưu luyến mỗi bước vào cửa phủ.

Thấy cửa lớn đóng lại, Lục Thất đến gần thấp giọng nói: “Công tử, Diêu công tử tới rồi.”

Lục Tu Lương đã sớm phát hiện Diêu Chi Khiên đang âm thầm nhìn, hắn nhếch khóe miệng, trong mắt lại không có ý cười.

Hắn nhìn thẳng về phía góc đầu đường, chuẩn xác đối diện với tầm mắt Diêu Chi Khiên.

Diêu Chi Khiên không né tránh, lẳng lặng nhìn nhau, trong mắt không hề gợn sóng.

Lục Tu Lương lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi xoay người lên xe ngựa.

Thân hình Diêu Chi Khiên không nhúc nhích mà vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn xe ngựa chạy qua trước mặt hắn, tay còn nắm chặt nắm đấm.

Trở về Diêu phủ, hắn trực tiếp đi đến thư phòng tìm Diêu Chấn.

Hắn đi thẳng vào vấn đề, “Con ở trước cửa Phó phủ gặp được Lục tướng quân, hắn và Nguyệt… hắn và Phó gia vô cùng thân mật.”

Diêu Chấn có chút kinh ngạc, ông ta buông hồ sơ trong tay xuống, “Là Trấn Quốc đại tướng quân?”

“Là hắn.”

Diêu Chấn cau mày, “Sau khi Lục Tu Lương trở về triều vẫn độc lai độc vãng*, tuy rằng Thái Tử cũng đang mượn sức, nhưng bất luận lúc nào vị Lục tướng quân này cũng đều lạnh mặt, không hề có ý tứ thân cận. Chỉ có đối với bệ hạ mới tôn kính một hai điều, ta vẫn cho rằng hắn chỉ trung thành với bệ hạ. Hiện giờ lại cùng Phó gia lui tới rất thân mật…”

Chẳng lẽ là coi trọng cô nương Phó gia…

Diêu Chi Khiên rũ mắt nhìn xuống đất, ngữ khí bình thản, “Hắn thích Nguyệt Linh.”

Hắn có thể nhìn ra được, trong mắt nam nhân kia là vẻ yêu chiều không lừa được người khác, còn có lúc nhìn hắn, tựa như nhìn một người chết, trong mắt địch ý cùng sát khí đè ép người ta không thở nổi. Mọi người đều nói Lục Tu Lương lạnh lùng, thì ra cũng có lúc nhu tình như nước.

Sắc mặt Diêu Chấn có chút khó coi, ông ta cau mày không nói một lời.

Diêu Chi Khiên đột nhiên mở miệng: “Cha, có thể diệt trừ hắn không?”

Diêu Chấn sửng sốt ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt nhi tử như một vũng nước chết, đều là vô tình cùng tàn nhẫn, cực kỳ giống ông ta năm đó.

Rốt cuộc đây cũng là con ruột của ông ta, ngay cả lời nói hay lựa chọn làm cũng giống y năm đó.

Ông ta lắc đầu, Lục Tu Lương không phải người bình thường, diệt trừ hắn dường như không có khả năng. Hiện giờ hắn tay cầm binh quyền, được bệ hạ sủng ái, muốn tính kế hắn, tỷ lệ thành công này rất nhỏ.

Lôi kéo mới là hành động sáng suốt, nếu không thể lôi kéo được thì cũng phải kính nhi viễn chi*.

Trừ phi có một ngày bệ hạ nghi ngờ hắn, khi đó ông ta mới có thể ra tay. Còn xem tình thế hiện tại thì không làm được.

Nếu hắn thật sự cùng người Phó gia ở chung một thuyền, quả nhiên là rất khó giải quyết.

“Tuy nhiên… Con tỉnh táo lại cho ta, Diêu gia chúng ta cũng không phải không có nữ nhi…”

Diêu Chi Khiên bất thình ngẩng đầu nhìn ông ta, mím chặt môi.

Diêu Chấn vuốt râu, trong mắt đều là tính kế.

“Bây giờ Giai Quân đã mười ba tuổi, cũng sắp đến tuổi có thể lập gia đình, không bằng ngày mai ta đi cầu bệ hạ một đạo ý chỉ tứ hôn, chắc hẳn bệ hạ sẽ cho ta mặt mũi này.”

Diêu Chi Khiên chậm rãi thở ra một hơi, “Giai Quân còn nhỏ, hơn nữa Lục tướng quân cũng không chắc sẽ đồng ý.”

“Lục Tu Lương còn có thể kháng chỉ hay sao?”

Khuôn mặt Diêu Chi Khiên căng thẳng, hắn không nói gì.

Diêu Giai Quân là muội muội ruột của hắn, hắn không biết nên khuyên Diêu Chấn thu lại tâm tư này như thế nào.

“Ngộ nhỡ hắn thật sự dám cự tuyệt thì sao?”

Diêu Chấn nghẹn lời sau đó thở dài, mặc dù là ông ta là Hữu tướng của triều đình nhưng làm sao có thể chống lại Lục Tu Lương tay cầm binh quyền đây? Cho dù là Ninh vương điện hạ cũng phải kiêng kỵ hắn vài phần.

Mà gần đây càng ngày ông ta càng không đoán được tính tình của bệ hạ.

Nhân Cảnh Đế luôn luôn khoan dung hiền lành, đối đãi với ông ta và Phó Sùng cũng thiên vị ai. Nhưng từ sau khi Thái Tử phụ quốc, một mực chèn ép Diêu gia, tuy rằng bệ hạ cũng trách cứ, nhưng chưa bao giờ trừng phạt hắn.

Hiện tại chỉ mong Ninh vương điện hạ có thể thân cận với Thái hậu nương nương, nếu có Thái hậu làm chỗ dựa thì con đường này đi tất sẽ không gian nan như thế.

“Thôi Vinh nói với ta rằng Bạch cô nương đã chết.”

“Vâng. Nghe nói là người của Bạch gia đến tìm nàng, nàng liền rời khỏi Phó phủ.”

Diêu Chấn hừ lạnh một tiếng, “Người chết không quan trọng, chỉ là không biết đã bỏ những thứ kia vào được hay chưa.”

Diêu Chi Khiên rũ mắt xuống thờ ơ.

Hiện giờ lâm vào cục diện này, Bạch Tuyết Như thần không biết quỷ không hay mà chết, bọn họ cũng không thể nào biết được rốt cuộc nàng ta đã hành động chưa, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

“Nàng có nha hoàn thiếp thân hay không?”

“Có một thị nữ, nhưng người này cũng đã rời đi, không biết tung tích.”

Diêu Chấn lắc đầu, ông ta đột nhiên có chút mê mang, nguyên bản đã có kế hoạch tốt rồi, khả năng đi sai rất nhỏ, nhưng vì sao lại biến thành cục diện như bây giờ.

Diêu Chi Khiên rũ mắt xuống, trong mắt u ám nồng đậm đến mức không tan ra được.

Trong đầu hắn lần lượt hiện lên cảnh tượng khi hoàng hôn nhìn thấy trước cửa Phó phủ, tâm chết lặng lại còn dâng lên một gợn sóng.

Sát ý trong lòng dần dần nổi lên, sau đó chính là cảm giác vô lực che trời lấp đất.

Diêu Chấn đột nhiên nhớ tới một chuyện, ông ta không thể nào tra ra lai lịch của Lục Tu Lương.

Chỉ có thể tra ra hắn được Hoắc lão tướng quân đưa vào quân doanh, ở tiền tuyến gần mười năm, chưa bao giờ rời khỏi Tây Nam.

Mười năm này rất mẫn cảm, ông ta từng hoài nghi Lục Tu Lương là nhi tử của người kia, nhưng rất nhanh chóng bị ông ta phủ định. Vả lại không nói những hài tử trong nhà người kia ông ta đều đã gặp qua, mà trận hỏa hoạn kia tất cả mọi người thiêu chết, khả năng còn có sống sót không có.

Ông ta điều tra tất cả người họ Lục trong kinh thành, cũng không tra được lai lịch của người này, không cha không nương, không thân tộc không bối cảnh, ông ta suy đoán hơn phân nửa là Hoắc lão tướng quân nhặt được Lục Tu Lương trên đường.

Một người không có căn cơ vậy mà tuổi trẻ đã có quyền thế như thế, nếu không thể trở thành bằng hữu thì chính là kình địch.



Ngày hôm sau, Lục Tu Lương tới cửa bái phỏng, lúc này đây hắn tới cầu thân.

Phó Sùng cùng Thẩm thị đối với hắn đều rất hài lòng, Nguyệt Linh trốn trong phòng, lần đầu tiên thẹn thùng như thế.

Nhưng một ngày trước động tĩnh của Nguyệt Linh náo loạn lớn như vậy, Thẩm thị làm sao không biết nàng đến Lục phủ làm cái gì.

Lục Tu Lương thành ý mười phần, còn mời bà mối đến, nói là sẽ dựa theo thứ tự lục lễ từng bước một mà làm, Phó Sùng thấy hắn hiểu lễ nghĩa như thế cũng yên tâm. Nguyên bản ông còn lo lắng Lục Tu Lương sẽ giống Ngu Tống, trực tiếp cầu đến trước mặt bệ hạ, đánh một cái khiến ông trở tay không kịp.

Đêm đó, Nguyệt Linh kích động không ngủ được, nàng mang theo ánh nến ra ngồi trong viện ngắm bầu trời đầy sao.

Bên cạnh một cơn gió lướt qua, bất ngờ không kịp đề phòng, nàng bị nam nhân ôm chặt vào trong ngực.

Tiếng thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng đã bị người đó hôn thật sâu.

Khuôn mặt được nhẹ nhàng nâng lên, tiếng la hét bị hắn nuốt vào trong bụng, nàng mềm nhũn tựa vào lồng ngực vững chắc đáng tin cậy của hắn.

Vết thương trên tay hắn còn chưa lành hẳn, cách lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ dưới lòng bàn tay hắn.

Hô hấp quấn lấy nhau, trong lòng tựa như mật ngọt.

Đêm tối yên tĩnh, hai người bí mật lại thêm một loại kích thích.

Không dám lên tiếng sợ bị người phát hiện, chỉ đành liều mạng đè nén.

Tay hắn trượt ra sau đầu nàng, gắt gao ấn lên, tay kia nắm lấy lưng nàng dùng sức ép vào trong ngực.

Hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, hơi thở của hai người đều có chút bất ổn.

Hốc mắt Nguyệt Linh đỏ lên, nàng giơ tay đánh lên vai hắn, “Dọa chết ta mất, huynh luôn lén lút như vậy làm cho người ta không kịp chuẩn bị tâm lý gì hết.”

Ngón tay Lục Tu Lương nhiều lần vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt sáng ngời, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, thấp giọng nói: “Nàng không thích sao?”

Thanh âm của hắn đè nén rất thấp, mang theo khí tức lạnh lạnh, lại vô cùng mê hoặc lòng người.

Phó Nguyệt Linh mím môi có chút đau, nàng thích… Lục Tu Lương nhìn biểu tình của nàng liền biết, hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.

“Hôm nay ta đã thương nghị xong với bá phụ, đợi sau khi nạp trưng là có thể định ra hôn kỳ, ta thật sự một khắc cũng không chờ được.”

“Tin tức mấy ngày nay sẽ truyền khắp kinh thành, tất cả mọi người sẽ biết nàng định hôn với ta.”

Niềm vui sướng của hắn không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể ôm chặt nàng vào lòng, để nàng cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn.

“Ta cũng vậy.”

Có thể giữ nàng cả đời này, cuộc sống của hắn không có gì hạnh phúc hơn.

*Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã chọn ở nơi ấy.

Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.

Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.

Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.

Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới. Và sau cùng là

Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.

* Độc lai độc vãng – 独来独往 – dú lái dú wǎng: Theo Trang Tử, ‘độc vãng độc lai’ (một mình đến, một mình đi) là cảnh giới cao nhất của đời người. Những người đạt đến cảnh giới này giống như những bậc thầy vô song, bế quan tu luyện sau đó trở thành bất khả chiến bại.

* Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong “Luận ngữ – Ung dã” (論語·雍也):

“Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ” (務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).

Tạm dịch như sau:

Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.

Có thể nói rằng, “Kính nhi viễn chi” chính là cách nói rút gọn từ câu “Kính quỷ thần nhi viễn chi”(敬鬼神而遠之).

Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng ấy. Ví dụ:

Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán vũ, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám “kính nhi viễn chi” thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi