SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

“Có chuyện gì vậy? Không phải tất cả đều tốt sao? Tại sao lại sốt rồi! Có phải nha đầu các ngươi hầu hạ không tốt hay không?”

Thẩm thị đang ở tiền sảnh cùng chính thê của Đại Lý Tự Khanh, Ngô phu nhân, thấy Lưu Nguyệt vội vàng đến bẩm báo, nghe nói nữ nhi bệnh cũ phát tác, kinh hoảng thất thố, sắc mặt trắng bệch, vành mắt đỏ bừng.

“Đi thôi, hãy đến xem nữ nhi như thế nào rồi! Ta sẽ không làm phiền.”

Ngô phu nhân cũng lộ ra vẻ ưu sầu. Nữ nhi Ngô Mạn cùng Phó Nguyệt Linh từ nhỏ đã tốt, đoạn thời gian trước biết được tin tức Phó gia Tứ cô nương sinh bệnh từ nữ nhi, cũng có chút lo lắng. Bây giờ bệnh cũ phát tác, có lẽ lần này thật sự là lành ít dữ nhiều.

Thẩm thị cảm kích nói: “Liễu ma ma, đưa tiễn Ngô phu nhân.”

Thấy Ngô phu nhân rời đi, Thẩm thị một khắc cũng không chậm trễ nữa, cuống quít đi đến khuê phòng của Nguyệt Linh.

Vừa qua thanh minh, ngày hôm trước đã có một trận mưa, hoa đào vừa mới nở có mấy cánh hoa bị mưa xuân đánh rơi trên mặt đất đá cuội, mặt đất vốn trơn càng thêm trơn trượt, vài nha hoàn đang quét dọn đình viện.

Bạch Tuyết Như đang đứng trong viện hân hoan ngắm hoa đào.

“Các nô tài như ngươi, nhất định không tận tâm hầu hạ cô nương! Để ta quay lại sẽ chọn mấy nha hoàn ngày thường thích trốn tránh lười biếng rồi bán đi!”

Thẩm thị đi thật nhanh, không còn bộ dáng đoan trang cùng điềm tĩnh như ngày thường.

Dọc đường động tĩnh náo loạn rất lớn, Bạch Tuyết Như nhìn bóng lưng đoàn người kia thì hơi nhíu mày sau đó phân phó nha đầu bên cạnh: “Đi hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.”

Một lát sau, nha đầu đáp lại: “Tứ cô nương đột nhiên phát bệnh cũ, phu nhân lo lắng nên đang chạy tới xem một chút.”

Bạch Tuyết cười nhạo một tiếng, khuôn mặt tú lệ trở nên vặn vẹo, trong nụ cười mang theo đắc ý: “Ta đã nói rồi, thân thể yếu ớt của nàng ta thì muốn chịu đựng sợ là không dễ dàng.”

Vừa nghĩ đến Phó Nguyệt Linh bệnh yếu đến mức không cách nào đi đến trước mặt nàng ta gây chướng mắt, nàng ta liền cảm thấy tâm tình thoải mái, ngay cả nhìn bầu trời âm trầm này cũng sáng lên rất nhiều.

Thẩm thị đi ra ngoài phòng, nhìn thấy Thôi ma ma chờ ở cửa, còn chưa mở miệng đã được Lưu Nguyệt đỡ vào.

Liễu ma ma cùng tiến vào, Thôi ma ma liền đóng chặt cửa, ngăn một đám nha hoàn bà tử phía sau ngăn ở ngoài cửa không cho người vào.

Thẩm thị cuống quít đi vào phòng Nguyệt Linh, lại nhìn thấy nữ nhi đang cùng A Niệm đùa giỡn nhau, trái tim lơ lửng cũng đặt xuống, bà sững sờ tại chỗ, có chút không rõ tình hình hiện tại.

Lưu Nguyệt nghẹn một đường lúc này mới có thể nói thật.

“Phu nhân yên tâm, cô nương không có việc gì.”

Thẩm thị thở phào nhẹ nhõm, lo lắng, tức giận khi nghe nói bệnh của nữ nhi tái phát, lông mày lá liễu dựng thẳng, bà trợn tròn mắt. Còn chưa kịp phát tác thì Nguyệt Linh liền đứng dậy tiến lên, giữ chặt tay Thẩm thị, ôn nhu nói: “Nương, nữ nhi có việc quan trọng muốn nói với người. Chỉ là nhiều người phức tạp cho nên nữ nhi lại không tiện ra ngoài, mới nghĩ ra cách này.”

Thẩm thị hồ nghi nói: “Quỷ nha đầu con, trong hồ lô lại bán thuốc gì?”

Trong phòng không có người ngoài, Nguyệt Linh không còn che giấu nữa, nói hết hoài nghi trong lòng mình cho Thẩm thị biết.

Thẩm thị nghe xong thì sắc mặt âm trầm, trên mặt có uất ức, bà gạt chén trà thanh hoa trong tay trên mặt bàn, phát ra tiếng rầm rầm thanh thúy.

Bạch gia cùng mẫu gia nàng có chút quan hệ sâu xa, Bạch gia trước khi bại đã từng có ân với bà, cho nên lúc trước Bạch Tuyết Như ở trong nhà đến đây nương tựa, bà cũng là vui vẻ tiếp nhận. Không vì cái gì khác, chỉ để báo ân đức trước đó.

Thẩm thị thấy Bạch Tuyết Như cũng động lòng người, bản thân bà cũng là người có ba nữ nhi, thương tiếc nữ nhi này khổ không nơi nương tựa, ngày thường ăn uống cũng phải dựa theo tiêu chuẩn đích nữ Phó gia mà chuẩn bị.

Tuyệt đối không nghĩ tới, dã tâm của nàng ta lại như lang báo, mấy năm nay nàng ta còn sinh lòng độc ác như vậy.

“Đáng thương cho nữ nhi của ta lại phải chịu khổ sở như vậy. Đã biết nàng ta là người như thế, nương tuyệt đối không thể lưu nàng lại trong phủ nữa.”

Thẩm thị không còn tức giận như lúc trước, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi, thở dài lắc đầu.

“Nương không lo lắng nữ nhi nói không phải là sự thật sao? Con không có bằng chứng.”

Thẩm thị lắc đầu, “Từ trước đến nay con vẫn luôn thẳng thắn, khinh thường việc nói dối. Huống chi, Tuyết Như xưa nay là người như thế nào, ta cũng biết rõ. Quá ngông cuồng, ức hiếp hạ nhân, những thứ này ta đều mở một mắt nhắm một mắt, không so đo với nàng ta. Bởi vì sau khi các tỷ tỷ con xuất giá, trong phủ không có người làm bạn với con, ta cân nhắc, có nàng ta ở bên thì con sẽ không cô đơn, cho nên đối với nàng ta cũng có nhường nhịn. Hiện giờ xem ra, dưỡng hổ tất loạn.”

Một câu dưỡng hổ tất hoạn, thật sự là nói đúng trong lòng Nguyệt Linh.

A Niệm giương mắt nhìn thoáng qua Nguyệt Linh, cân nhắc một lát rồi thận trọng nói: “Phu nhân, nếu là vô cớ chọc giận Bạch cô nương, sợ là sẽ bị nàng ta ghi hận trong lòng, sau này chỉ sợ đối với cô nương cùng Phó gia đều không có chỗ tốt.”

“Ừm, ngươi nói đúng. Việc này còn cần tìm cớ, để đưa nàng ta ra khỏi phủ một cách hợp lý.”

Thẩm thị ngẫm nghĩ, trong lòng yên lặng suy nghĩ đối sách.

Thôi ma ma nghe rất lâu, đột nhiên có một ý nghĩ: “Phu nhân, Bạch cô nương hiện giờ cũng mười bảy tuổi, đến tuổi có thể nghị hôn. Phu nhân có thể vì nàng ta mà tìm một hôn sự, sớm ngày gả nàng ta ra ngoài.”

Thẩm thị vừa nghe phương pháp này có thể làm được, Phó Nguyệt Linh lại lắc đầu, từ từ mở miệng: “Như thế, sau khi nàng ta xuất giá cũng không thể xóa sạch quan hệ với Phó phủ ta, vạn nhất ngày sau nàng ta gây ra phiền toái lớn gì, chẳng phải là muốn liên lụy Phó gia chúng ta sao?”

“Điều này … Nhưng làm sao có thể làm điều đó?”

Phương pháp tự có.

Nguyệt Linh liếc A Niệm đang cúi đầu suy tư, nàng cười cười. Chậm nhất là ngày mai, A Niệm sẽ đưa tin tức ra ngoài.

Làm sao để cho Bạch Tuyết Như không liên lụy Phó gia, lại lặng yên không một tiếng động biến mất, người nọ nhất định sẽ làm vô cùng chu toàn. Hiện tại chuyện nàng muốn làm, chính là chuẩn bị ứng phó tốt trước khi hắn trở về.

Ánh mắt Nguyệt Linh lưu chuyển, bất ngờ giảo hoạt cười nói: “Không bằng nương giúp con tìm một vị phu quân có năng lực xuất chúng, đến lúc đó cho dù Phó gia có tai họa gì, hắn cũng có đủ năng lực có thể bảo vệ cả nhà chúng ta.”

A Niệm nghe lời này, thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.

Thẩm thị cũng nói: “Nha đầu con thật không biết ngượng! Lúc này còn nói chuyện này, ta thấy con còn chê người ta hại mình không đủ thảm!”

Nguyệt Linh cười, trong lòng lại nổi lên khổ ý. Kiếp trước nàng quá ngây thơ nên tin nhầm người, sớm đã bị những người đó hại đủ thảm.

“Thôi, việc này ta sẽ cùng phụ thân con thương lượng, hiện tại con cứ giả bệnh, trốn tránh nàng đi. Tuy nhiên nếu đối mặt, con cũng không nên lùi bước, nhớ kỹ con mới là tiểu thư Phó gia.”

“Yên tâm đi nương, nữ nhi lúc nào cũng cẩn thận.”

Thẩm thị đưa tay điểm một chút lên trán Nguyệt Linh, cười đùa nói: “Đúng vậy, chỉ cần thấy con to gan, ngay cả hôn sự của mình cũng có thể tùy tiện nói cười, da mặt của con so với tường trong viện còn dày hơn.”

Lưu Nguyệt phốc một tiếng bật cười, A Niệm cũng nhịn cười đến khổ cực.



Đêm xuống, một nam tử áo gấm bước vào phòng Nguyệt Linh. Người tới chính là đại ca của Phó Nguyệt Linh, Phó Dật Lãng.

Nam nhân khoảng ba mươi tuổi, hôm nay bận rộn xong công vụ hồi phủ, vừa mới bước vào cửa phòng, liền bị phu nhân Lý Dung của hắn thông báo hôm nay Tứ muội phái A Niệm tới tìm hắn, để hắn vừa trở về phủ liền tới, nói là có việc báo cáo, còn tìm mọi cách dặn dò phải lặng yên không một tiếng động, đừng để người khác biết.

“Cơ thể thế nào rồi?”

Từ sau khi Phó Nguyệt Linh bị bệnh, đại ca vẫn không có cơ hội gặp nàng.

Nguyệt Linh giơ tay rót cho đại ca một chén trà nóng, nhẹ giọng nói: “Đã khỏi hẳn, đại ca không cần lo lắng.”

“Là tẩu tẩu của muội, cả ngày lo lắng cho muội đó.”

Phó Dật Lãng nhìn lá trà trong chén, sắc mặt lo lắng: “Dung nhi thúc giục ta đến tìm muội, nói muội có việc gì?”

Nguyệt Linh biết đại ca cùng tẩu tẩu tình thâm mật ý, đại ca bận rộn một ngày, thê tử cũng chưa kịp ôm mà đã chạy tới gặp nàng, trong lòng hắn nhất định là trăm loại không muốn.

Không hàn huyên nhiều mà nàng nói thẳng: “Hôm qua muội có một giấc mơ, giấc mơ đó vô cùng thực tế, trong lòng muội vô cùng lo lắng cho nên muốn nói chuyện với huynh.”

“Hôm qua muội mơ thấy có người sắp xếp mật thám ở trong phủ, người nọ đặt một ít chứng cứ tội phạm vụng trộm bỏ vào trong thư phòng phụ thân, về sau có người vu hãm phụ thân cùng với Thái tử âm mưu tạo phản, còn có người nói phụ thân cùng Đại Thuận quốc sớm đã có cấu kết. Bệ hạ tin làm thật, không chỉ phế Thái tử, phụ thân cũng bị cách chức rồi đưa vào đại ngục.”

Nguyệt Linh nhìn sắc mặt đại ca càng ngày càng khó coi, trong lòng liền biết phụ thân cùng đại ca ở trên triều đình quả thật có không ít địch nhân nên cũng tiếp tục nói: “Muội biết đại ca nhất định cho rằng muội đang nói lời hồ đồ, nhưng việc này cần phải cẩn thận, vô cùng thận trọng. Đại ca, tuy nói Phó gia ta là cánh tay phải của đương kim bệ hạ, nhưng cũng như mọi người đều biết. Trong triều không ít người ủng hộ Ninh vương, Ninh vương là con ruột của Diêu thái hậu, đệ đệ ruột của bệ hạ, Ninh vương còn có hậu thuẫn Diêu gia này, cho nên muội mong đại ca nhắc nhở phụ thân cẩn thận Diêu gia.”

“Muội là một nữ nhi khuê các, làm sao biết được chuyện triều đình này?”

Phó Dật Lãng kinh hãi, so với lời Nguyệt Linh nói nằm ngoài dự liệu của hắn, càng làm cho hắn hoảng sợ chính là câu nói của Nguyệt Linh là thật.

Đương kim bệ hạ Nhân Cảnh Đế là đích xuất của tiên Hoàng hậu, chỉ tiếc tiên Hoàng hậu Phương Hoa mất sớm, bệ hạ thuở nhỏ do Diêu quý phi nuôi nấng lớn lên, tình cảm thân hậu. Sau khi bệ hạ lên ngôi, tôn dưỡng mẫu thân Diêu quý phi làm Thái hậu, Ninh vương là con trai út của tiên đế, lại là con ruột duy nhất của Diêu thái hậu, bệ hạ từ nhỏ đã sủng ái đệ đệ Ninh vương này. Hơn nữa Nhân Cảnh Đế làm người thiếu quyết đoán, khoan dung ôn hòa, cũng không có lòng phòng bị với Ninh vương. Cho nên đương kim thái tử Tiêu Hằng thường xuyên bị Ninh vương đè ép đến mức không thở nổi.

Đáy mắt Phó Dật Lãng tối tăm không rõ, hắn híp mắt nghiêm túc đánh giá Phó Nguyệt Linh, im lặng không lên tiếng.

Nguyệt Linh thản nhiên tùy ý để hắn nhìn. Cái lý do này nàng đã luyện tập rất lâu, vừa có thể làm cho đại ca chú ý, lại không đến mức tiết lộ quá nhiều chuyện nàng không nên biết.

Quan hệ thân sơ trên triều đình này vẫn là kiếp trước Lục Tu Lương nói cho nàng biết, bất quá nàng biết cũng chỉ là bề nổi, cho nên không chút lo lắng sẽ khiến đại ca hoài nghi.

Hồi lâu, Phó Dật Lãng trầm giọng hỏi: “Muội có biết người hãm hại kia là ai không?”

Phó Nguyệt Linh lắc đầu: “Không biết. Trong mộng người nọ khuôn mặt mơ hồ, hơn nữa những gì muội mơ thấy chỉ là mảnh ghép, giống như là ông trời đang cảnh cáo muội, nguy hiểm đã giáng xuống bên cạnh chúng ta.”

Phó Dật Lãng không nói gì nữa, cúi đầu nhìn ngọc bội buộc bên hông đến xuất thần.

Đêm xuống có chút lạnh, Nguyệt Linh rùng mình một cái, khép lại áo choàng trên người.

Lúc này Đại ca mới hoàn hồn, thần sắc bình tĩnh: “Đêm khuya rồi, muội hãy nghỉ ngơi trước đi.”

Dứt lời muốn rời đi.

“Đại ca.”

Phó Dật Lãng dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.

Nguyệt Linh đứng lên, chính trực nói: “Huynh và phụ thân nhất định phải cẩn thận, còn phải để lời ta nói ở trong lòng.”

Phó Dật Lãng trầm giọng đáp ứng, đi tới cửa, lại xoay người, cau mày dặn dò nàng: “Không có việc gì không nên đi làm phiền tẩu tẩu muội, nàng mang thai, rất là vất vả.”

Nguyệt Linh bĩu môi, thầm nghĩ quả nhiên lão nam nhân đều sủng thê như mạng vậy. Đại ca hơn trưởng tẩu tẩu gần mười tuổi, mà người nọ lớn hơn nàng bảy tuổi, thật là giống nhau như đúc.



Mấy ngày sau, lúc đêm khuya, cách kinh thành một trăm dặm, trong trạm dịch có một con bồ câu đưa tin bay vào trong cửa sổ sương phòng lầu hai.

Lục Tu Lương xem qua nội dung trên lá thư, bờ môi mỏng mím chặt.

Hắn đi tới trước cửa sổ, gương mặt xuất thần, trong con ngươi đen kịt sâu thẳm lóe lên ánh sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi