SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Mùng năm tháng sáu ở Kinh thành.

“Cô nương …”

Tiểu nha hoàn ôm chặt bọc vải trong tay, nàng ta hoảng sợ bất an nhìn dân chúng lui tới trước cửa thành.

Khí phái Kinh thành, Thanh Hà ở nơi xa sao có thể so sánh được.

Quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, nữ tử này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, trong lúc di chuyển còn có một loại khí chất nhẹ nhàng thanh nhã.

Nàng chăm chú nhìn phương hướng trong thành, hai tay nắm chặt, chậm rãi thở ra một hơi.

Đã đến kinh thành vậy thì nàng cũng sẽ ra sức đánh một trận, quyết không lùi bước.

Ánh mắt kiên định rồi bước vào cổng thành.

“Thiếp dẫn theo tộc nữ Thôi Sở Vân, thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Thôi quý phi cười cười, đuôi lông mày và khóe mắt lộ rõ phong tình.

Nghiêm Hoàng hậu thản nhiên nhìn nữ tử quỳ gối trong điện, “Ngẩng đầu lên.”

Thôi Sở Vân rũ mắt xuống, hơi ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Nghiêm Hoàng hậu hơi hoà hoãn, trái tim dần dần trầm xuống.

Dung mạo không phải là đẹp nhất, nhưng toàn thân nữ nhân này có thanh nhã tài khí mới là điều hấp dẫn người khác.

“Nghe nói ngươi là nữ tử tài mạo nhất Thanh Hà Thôi thị.”

Thôi quý phi vội vàng đáp: “Đúng vậy, từ nhỏ Sở Vân đã được dạy dỗ, là môn hạ của tộc trưởng giỏi nhất trong tộc, tài tình phẩm đức đều cực tốt, nương nương nhất định sẽ thích!”

Thôi thị nhất tộc năm nay chọn ra cô nương này là cực phẩm khó gặp, gần năm năm thậm chí mười năm nay, tộc trưởng đã giao trọng trách cho nàng ta, nàng ta nhất định phải để Thái Tử giữ lại Thôi Sở Vân.

Ngô Mạn ở một bên trêu chọc Lục công chúa, nghe vậy thì đáy lòng âm thầm ghét bỏ.

Thôi thị làm vậy là muốn biến cô nương trong tộc mình thành hàng hóa để bán sao, còn vội vàng đưa cô nương vào cung như vậy, giống như nữ nhi trời sinh đã là công cụ để củng cố địa vị cùng tài phú của gia tộc. Thôi quý phi không thể chờ đợi được, thật sự khiến người ta không thích.

Ngô Mạn biết mình xuất thân thế gia, chưa từng trải qua những mâu thuẫn đó nên cũng không khinh bỉ cách làm của đại tộc hào môn như thế.

Nhưng nàng vẫn không thể đồng cảm được, nàng không đồng ý với cách tiếp cận này.

Không thể phủ nhận một điều, các đại gia tộc trên thế gian này đều bảo vệ vinh quang của mình theo cách đó, nhưng như vậy là đúng sao.

Nam tử có thể tham gia thi cử để vào triều làm quan, nữ tử lại chỉ có thể dùng hạnh phúc cả đời đổi lấy tiền đồ cẩm tú của một gia tộc.

Nếu nàng được làm hoàng đế, việc đầu tiên chính là để cho nữ tử cũng có thể lên triều. Khi đó các nàng cũng có cơ hội nhận ra giá trị của bản thân, họ không còn phải chịu đựng sự đối xử bất công như vậy nữa.

Ngô Mạn nghiêng mặt nhìn qua, cô nương kia tao nhã thoát tục, liếc mắt một cái trong đám người đã có thể nhìn thấy, bỏ qua xuất thân của nàng thì Ngô Mạn vô cùng thích.

Nữ tử như vậy, không nên bước chân vào con đường này.

Thôi Sở Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng dập đầu với chủ vị, “Dân nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Ban ngồi.”

Hai người ngồi xuống, Hoàng hậu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thôi Sở Vân, trong lòng đại khái đã có tính toán.

Trông giống như một hài tử không có tâm tư xấu xa.

“Trong nhà còn người thân nào không?”

“Hồi bẩm nương nương, phụ mẫu dân nữ qua đời, trong nhà đã không còn người thân.”

Thì ra cũng là một hài tử mệnh khổ…

Nghiêm Hoàng hậu gật gật đầu rồi lại tùy ý tán gẫu, hỏi học vấn nàng.

Ngô Mạn ở một bên nghe đến đầu óc choáng váng, Thôi Sở Vân nói chuyện khéo léo, tiến lùi có độ, xuất khẩu thành thơ.

Nàng rất có hảo cảm với Thôi Sở Vân, nhưng vừa nghĩ đến mục đích nàng ấy đến kinh thành thì hảo cảm trong lòng Ngô Mạn liền biến mất hầu như không còn.

Thật sự không thú vị, dẫn Lục công chúa vụng trộm chạy ra khỏi Chính Dương cung.

“Biểu tỷ…Biểu tỷ …” Trang sức trên tóc của Lục công chúa bị lệch, rơi xuống khó chịu, tay nhỏ mập mạp của nàng kéo vạt áo Ngô Mạn, giọng nói đáng yêu kêu lên.

Ngô Mạn vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Thôi Sở Vân này thế tới mãnh liệt, không biết Nhạc Dao có thể chống đỡ được hay không.

Lục công chúa thấy Ngô Mạn không để ý tới nàng thì cái miệng nhỏ nhắn xuy một cái rồi buông tay ra, bước chân ngắn chạy về phía vú nuôi.

Ngô Mạn có tâm sự trong lòng, nàng nặng nề đi về phía trước, mặt mày nhíu chặt, không hề phát hiện mà đi tới ngự hoa viên.

Có nam nhân ngồi trên xích đu phía xa, mặt mày thâm trầm, nhìn thiếu nữ chậm rãi đến gần.

Thôi Sở Vân nhìn qua thuần lương vô hại, nhưng trên đời này ai nấy đều giống nhau, biết người biết mặt không biết lòng.

Nàng ấy tuyệt đối không có khả năng không biết mục đích của chuyến đi này, đã nguyện ý đến chính là có dã tâm.

Ngô Mạn nghĩ không ra vì sao ngay cả một nữ tử tài tình xuất chúng như Thôi Sở Vân cũng cam nguyện thần phục vận mệnh.

Sắc mặt của nàng càng ngày càng ngưng trọng, khóe miệng nam tử trước mặt gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường.

Thật thú vị.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày của nam tử, Ngô Mạn theo nhìn qua, đối diện với ánh mắt người nọ.

Một lát nàng thoáng giật mình.

Đôi mắt đó sâu như biển, bên trong dường như có hàng ngàn câu chuyện để kể, nàng chưa bao giờ thấy đôi mắt đẹp như vậy.

Hắn ho nhẹ một tiếng mới bừng tỉnh hoàn hồn.

Ngô Mạn lặng lẽ đánh giá cách ăn mặc của hắn, coi như là hoàng thân quý thích nhưng mặt hắn rất lạ, nàng chưa từng thấy qua.

Nam tử nhìn qua mười tám, mười chín tuổi, rất trẻ, đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, không có nhân vật nào như thế.

Hai người vẫn trầm mặc nhìn nhau, thái giám bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngô cô nương?”

Ánh mắt nàng lại mơ hồ, giống như luôn thất thần, “Hả?”

Nam tử nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười kia thuần túy lại chói mắt, giống như ánh mặt trời mùa đông, ánh nến trong đêm lạnh, bao phủ lên xua tan sương mù trong lòng nàng mấy ngày hôm nay.

“Không biết các hạ là quý nhân nào?”

Thái giám nhìn sắc mặt nam tử, thấy tâm tình hắn không tệ thì thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng đáp: “Ngô cô nương, vị này là Thế tử của Khang vương.”

Khang vương? Khang vương… Không phải ở đất phong Khang thành sao?

Ngô Mạn nghiêng đầu nhìn hắn, nàng chớp chớp mắt, bộ dáng này lại chọc nam nhân cười cười.

Rốt cục hắn cũng mở miệng, “Ta phụng chỉ hồi kinh, phải ở kinh thành một thời gian.”

Ồ.

Vương gia trở lại đất phong sẽ thường xuyên để nhi tử của mình hồi kinh ở một thời gian, một là vì củng cố quan hệ, hai là phòng ngừa các Vương gia rời kinh quá lâu, trong lòng sinh ra tâm tư khác.

Thanh âm này cũng dễ nghe như vậy.

Trầm thấp có từ tính, rất quyến rũ, nghe vào tai cũng thấy ngứa ngáy.

Ngô Mạn phúc thân, “Thế tử an.”

Dừng một lát, nàng thấy có chút quẫn bách liền rũ mắt xuống, “Xin thứ lỗi vì đã quấy rầy sự thanh tịnh của ngài.”

Ngô Mạn hành lễ, lúc này mới ý thức được một vấn đề.

Từ đầu đến cuối, Khang vương thế tử vẫn ngồi trên xích đu, không hề đứng lên.

Đây là một hành vi rất không lễ phép, nhưng Ngô Mạn vẫn chưa nhận ra sự ngông cuồng của vị thế tử này.

Nàng không dấu vết đánh giá chân hắn, trong lòng sinh ra nghi hoặc.

Nụ cười của Tiêu Chước dần dần phai nhạt, hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Cô nương thông cảm, chân này của ta… Không tốt lắm, ta không thể đứng dậy.”

Ngô Mạn cả kinh, ánh mắt trừng đến to lớn nhưng nàng cũng nhanh chóng nhận ra mình thất lễ bèn vội vàng xua tay, vẻ mặt như đang xin thứ lỗi nhìn hắn.

Lúc này nàng mới thoáng nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe lăn, trong mắt áy náy càng thêm nồng đậm.

“Không có gì đáng ngại, cô nương không cần xin lỗi.”

Tiêu Chước cố nén thần sắc bị thương trong đáy mắt, hắn cười ấm áp với nàng.

Trong lòng Ngô Mạn dâng lên một tia đau lòng, tuổi còn trẻ, người đẹp như vậy, thật đáng tiếc…

Hàn huyên hai câu, Ngô Mạn rời đi.

Tiêu Chước thu lại nụ cười hồn nhiên kia, trong mắt lóe lên hứng thú.

Hắn nhàn nhạt nhìn thái giám đang lau mồ hôi thì trực tiếp đứng lên, lau cánh hoa rơi trên người liền cất bước rời đi.

“Thực sự là một cô nương thú vị.”

Hắn đi vô cùng vững vàng, bước đi như bay, tiểu thái giám phía sau vội vàng đẩy xe lăn chạy theo phía sau.



“Công tử, A Niệm cô nương đến rồi.”

Lục Thất nhẹ nhàng gõ gõ cửa thư phòng, nhỏ giọng bẩm báo.

“Chuyện gì.”

Ngoài cửa, hai người liếc nhau, Lục Thất đẩy cửa ra.

“Công tử, đây là đồ cô nương nhờ nô tỳ giao cho ngài.”

A Niệm đưa đồ qua rồi xoay người cùng Lục Thất lui ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, Lục Tu Lương mở túi ra.

Đó là một lá thư.

Chữ viết rất đẹp, nhưng nội dung càng thêm động lòng người.

Là một bài thơ tình, Nguyệt Linh trích từ một bài thơ.

Bàn tay cầm thư của hắn khẽ run, trong lòng mãi cũng không thể bình tĩnh lại được.

Hô hấp nhẹ nhàng, yết hầu gian nan mà lăn xuống.

Hốc mắt hắn hơi nóng lên, lật qua lật lại nhìn vô số lần, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, màn đêm bao phủ.

Chỉ là một tờ giấy mỏng nhưng trọng lượng lại nặng như ngàn cân, từng câu từng chữ đều nặng trịch đè ở trong lòng hắn.

Lục Tu Lương thở phào nhẹ nhõm, hắn đặt bức thư lên bàn, mu bàn tay chạm lên đuôi mắt, nở nụ cười.

Nàng luôn luôn chân thành và ấm áp như vậy, một lần nữa lại trêu chọc con tim hắn.

Không thể kiềm chế được nữa, hắn thấy mình như sắp phát cuồng.

Đã lâu hắn không được gặp nàng, và bây giờ nàng… Nhớ hắn.

Tư vị nhớ nhung so với đao kiếm xuyên ngực còn khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

Ngàn vạn tư tình ở trong lòng không có chỗ phóng thích. Tình cảm nóng bỏng ngày này qua ngày khác bị đè nén cần phải bộc phát mà ra.

Từ trước đến nay hắn luôn thuận theo tâm ý của mình, huống chi hắn cùng nàng đều nhớ nhung lẫn nhau, nhớ đến phát điên.

Đặt bức thư tình trở lại túi, hắn nhét nó vào y phục, ở nơi gần trái tim mình nhất.

Trước ngực giống như có một ngọn lửa, nóng đến mức người ta sắp mất đi lý trí.

Lục Tu Lương mặc một bộ hắc bào, ra cửa hắn đi thật nhanh, quen đường cũng, hắn lại nhảy vào viện của Nguyệt Linh.

“Ta biết huynh sẽ đến.”

Thiếu nữ chắp tay sau lưng, nàng đứng dưới ánh trăng cười với hắn.

Nàng đã viết cho hắn những lời tình cảm như vậy, chắc chắn hắn sẽ không thể chịu đựng được.

“Nhưng huynh đến hơi muộn, ta đã chờ huynh mấy canh giờ.”

Hóa ra không phải ảo giác, không phải hắn đang nằm mộng.

Thư là thật, đọc là thật, nàng cũng vậy.

Kiếp trước nhất định hắn đã làm được việc tốt cho nên kiếp này mới may mắn được nàng yêu thương.

Lục Tu Lương đứng tại chỗ, hắn gian nan bình phục hô hấp, chậm rãi giang hai tay ra.

Thiếu nữ nhanh chóng nhào tới, nam nhân ôm đầy lòng.

Hương thơm quen thuộc len lỏi vào tim phổi, Lục Tu Lương siết chặt cánh tay nàng từng chút một.

Hai người ôm chặt lấy nhau, gắt gao chặt chẽ, giống như ôm cả thế giới.

Phó Nguyệt Linh mang theo nức nở, “Nhớ huynh.”

Mấy ngày không gặp, mỗi đêm trằn trọc, trong đầu đều là bóng dáng của hắn.

Trái tim nam nhân hơi co rút, hắn dùng sức siết nàng vào lòng mình rồi ghé vào tai nàng, tóc tai cọ xát vào nhau, “Vậy ngày nào ta cũng đến thăm nàng, được không.”

Hắn lo cho khuê danh của nàng, vì thế sau khi đính hôn rất ít khi trèo tường vào viện của nàng. Nhưng đêm nay nỗi ủy khuất của nàng rõ ràng nói với hắn, không cần, nàng cũng đang chờ hắn đến.

Ý niệm này làm cho máu trong cơ thể hắn sôi trào trong nháy mắt, khoái cảm này chưa bao giờ có, loại cảm giác hưng phấn này so với giết người còn thống khoái hơn.

Từ trước đến nay hắn đều có thể nhịn nhưng giờ phút này hắn đã phải nhịn đến cực hạn.

Hắn hận không thể muốn nàng ngay bây giờ.

“Huynh nói phải giữ lời, mỗi ngày đều phải tới, ta luôn chờ huynh.”

Nguyệt Linh hoàn toàn không hề cố kỵ, nàng cười thỏa mãn, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng gãi gãi thắt lưng hắn.

Cả người nam nhân cứng ngắc, rốt cuộc hắn cũng không nhẫn nại được mà ôm ngang nàng lên.

Nguyệt Linh không hề phòng bị, thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng, Lục Tu Lương cúi đầu hung hăng chặn đôi môi đỏ mọng của nàng, chỉ còn lại một tiếng nhỏ phát ra.

Hắn vội vàng đi vào khuê phòng của nàng, vừa đi vừa hôn đến quay cuồng.

A Niệm trốn ở trong góc nhìn cửa phòng đột nhiên đóng lại thì lắc đầu thở dài.

Nàng xoay người đổ hết nước trong ấm trà trong tay.

Cũng may nàng đã sớm hạ dược Lưu Nguyệt cùng Thôi ma ma cho nên giờ phút này hai người đó đang ngủ ngon lành, bằng không với động tĩnh này, sợ là sẽ khiến mọi người kinh động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi