SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Trời vừa tờ mờ sáng, ánh trăng mờ nhạt.

Phu quân của nàng theo thường lệ sáng sớm mỗi ngày đều đi luyện võ, mặc dù bây giờ là mùa đông, tuyết hôm trước còn chưa tan.

Mỗi ngày khi nàng mở mắt ra, Lục Tu Lương đều đã trở về, nhưng hôm nay nàng thức dậy thật sớm một chút.

Trong lòng nàng có chuyện, mấy ngày đều ngủ không yên.

Nàng cảm thấy Lục Tu Lương vẫn canh cánh trong lòng, hắn vẫn còn tự trách mình.

Lục Tu Lương nghe được tiếng động thì quay đầu lại nhìn lại, Nguyệt Linh đang dụi mắt, hắn nhẹ giọng nói, “Ngoan, ngủ lại một chút, ta một lát liền trở về.”

Nguyệt Linh vây quanh chăn ngồi dậy, nàng tựa vào đầu giường ngoan ngoãn nhìn hắn mặc y phục.

Nguyệt Linh biết, phu quân của nàng cường đại không gì không làm được, hắn làm sao cũng không sợ, trong lòng nhớ thương cũng chỉ có một mình nàng.

Nàng muốn đối xử tốt với hắn, nhưng dường như không thể làm bất cứ điều gì, tất cả những điều tầm thường trong cuộc sống hắn đều sắp xếp gọn gàng, hình như hắn không cần gì cả.

Hắn chỉ cần nàng ở lại.

“Phu quân.”

Nam nhân mặc y phục, hành động dừng lại quay đầu lại nhìn nàng.

“Phu quân, thiếp phát giác hôm nay tỉnh lại càng yêu chàng hơn.”

Nàng như đạt được ý nguyện, nhìn ánh mắt hắn càng ngày càng đậm, mặt mày cong cong.

Những gì hắn cần, chỉ có trái tim chân thành của nàng mà thôi.

Vừa vặn, nàng giỏi nhất chính là yêu hắn, ở bên cạnh hắn, mỗi ngày đều trêu chọc nam nhân này.

Mỗi ngày đều yêu hắn nhiều hơn, đến chết không ngớt, tựa như hứa hẹn lúc trước.

Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, tình yêu trong mắt tràn đầy, đáy mắt phản chiếu hình bóng nàng.

Hắn cười khẽ một tiến rồi, cởi lại đai lưng nàng vừa mặc xong.

“Thôi, canh giờ còn sớm, ta sẽ cùng nàng nằm thêm một chút.”

Từ ngày hắn xông vào thiên lao, tự tay giết Diêu Chấn và Diêu Chi Khiên, triều dã sôi trào, quần thần thịnh nộ.

Có người nói Lục Tu Lương cãi lại thánh chỉ, tự tiện xông vào thiên lao, tự mình giết chết tù nhân.

Có người nói trong mắt hắn không có thiên tử, khinh thường hoàng quyền.

Có người nói hắn cao ngạo, cầm binh trong tay, sớm đã có tâm tạo phản.

Thái Tử thảnh thơi ở một bên nghe, cũng không có ý tứ muốn giải vây, thậm chí còn xem kịch hay.

Nhân Cảnh Đế khó xử, hắn biết Lục Tu Lương làm người như thế nào, nhưng không cho chúng khanh một lời giải thích sợ là rất khó đè việc này lắng xuống.

Không đợi bệ hạ phán quyết, hai tay Lục Tu Lương dâng binh phù lên, từ quan.

Lần này không ai dám nói gì, thậm chí còn có chút e ngại.

Uy danh của Lục Tu Lương có thể chấn nhiếp các nước láng giềng bốn phương, hiện giờ trong triều cũng tìm không ra tướng tài có thể thắng được hắn, nếu hắn thật sự không làm được, thật vất vả mới ổn định lại sẽ gặp phải một vòng nguy cơ mới.

Hướng gió trong nháy mắt chuyển biến, mọi người lại khuyên bệ hạ không thể đáp ứng.

Nhưng chủ ý của Lục Tu Lương đã định, chỉ nói nếu có chiến sự sẽ trở về lần nữa, nhưng mấy năm gần đây hắn tính toán sống lại cuộc sống của người bình thường.

Nhân Cảnh Đế thấy chủ ý của hắn đã định nên chỉ đành chuẩn bản tấu chương của hắn, cho hắn không cần lên triều khi không có chiến sự, ngày thường cũng không cần đi luyện binh nữa, nhưng hắn vẫn là Trấn Quốc đại tướng quân, sớm muộn gì cũng có ngày trở về.

Thái Tử vuốt cằm, lắc đầu.

Lấy lui làm tiến, miễn trừng phạt, còn vì mình tranh thủ được nghỉ phép không ngắn, thật sự là giảo hoạt.



Từ được chức quan, mỗi ngày Lục Tu Lương đều ở nhà cùng Nguyệt Linh luyện chữ vẽ tranh.

Ngày hôm nay, Nguyệt Linh chuốc cho phu quân của nàng uống say, một mình len lén lẻn vào thư phòng.

Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, nam nhân trên giường liền mở mắt.

Nam nhân không hề say, đáy mắt mỉm cười chậm rãi ngồi dậy.

Hai ngày nay thê tử của hắn luôn lén lút, mỗi ngày đều phải dành chút thời gian nhốt mình ở thư phòng, không biết đến tột cùng là đang bận rộn cái gì.

Hắn ngồi bên giường một hồi, đoán chừng nửa canh giờ qua đi thì khoác ngoại sam đi thẳng đến thư phòng.

Nguyệt Linh trốn sau bình phong, nàng lặng lẽ rút ra một xấp sách nhỏ từ khe hở phía dưới giường.

Mặt đỏ tai hồng lật xem, tim đập kịch liệt, giống như tiếng trống, đinh tai nhức óc.

Lục Tu Lương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn đè nén hơi thở tới gần nàng.

Hắn tiến đến bên tai nàng, thấp giọng hỏi: “A Linh đang xem cái gì vậy?”

Nguyệt Linh sợ tới mức sắc mặt đại biến, nàng kinh hoảng xoay người, xấu hổ cười cười, “Phu, phu quân… Chàng không ngủ sao?”

Tay nàng giấu sau lưng, dùng thân thể che khuất tầm mắt của hắn.

Khóe miệng Lục Tu Lương nhếch lên, hắn nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Nàng lấp liếm, “Phu quân, thiếp cùng chàng trở về phòng đi, chàng uống rượu nhất định sẽ không thoải mái.”

Lục Tu Lương cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, có lẽ là do uống rượu nên giọng nói của hắn cũng khàn khàn, mang theo mười phần mị hoặc, “Thẹn thùng sao?”

Hắn rất hiểu nàng, một ánh mắt, một động tác của nàng, hắn đều có thể đoán vô cùng chính xác.

“Phu quân…”

Nàng lại cố gắng làm nũng với hắn để lừa gạt qua cửa ải, Lục Tu Lương đặt lên trán nàng một nụ hôn, hai tay đưa ra sau lưng nàng ôm lấy thê tử, “A Linh, không phải nàng nói yêu ta, sao lại có bí mật với ta?”

Nàng sẽ làm nũng, tất nhiên sẽ giả bộ đáng thương, hắn biết, A Linh luôn như vậy.

Quả nhiên, Nguyệt Linh hoảng hốt một chút, nàng do dự, “Không cần hỏi…”

Lục Tu Lương nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn nhanh chóng rút thứ trong tay nàng ra, một tay kéo người áp vào trong ngực, phòng ngừa nàng giãy dụa.

“Ta xem xem, rốt cuộc là cái gì khiến A Linh coi như bảo bối vậy.”

Nguyệt Linh kêu rên một tiếng, nàng che mặt lại.

Nam nhân mở trang đầu tiên, tầm mắt ngưng lại, hô hấp hắn dần dần nặng nề.

Yết hầu lăn lộn, hắn khàn giọng nói: “Đây là cái gì?”

Nàng ấp úng nói câu gì đó, thanh âm quá nhỏ làm hắn không nghe rõ.

“Cái gì?”

“Xuân Cung Đồ…”

Lục Tu Lương nhếch khóe miệng, hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.

Nàng đúng là.

Môi hắn nhẹ nhàng chạm vào tai nàng, hơi thở nóng rực, “A Linh xem cái này làm gì?”

Nguyệt Linh xấu hổ không chịu nổi, mặt nàng vùi vào trong ngực hắn, buồn bực nói: “Tâm tình chàng không tốt, thiếp muốn học chút để làm cho chàng vui vẻ.”

Thê tử của hắn quả nhiên là cô nương nhiệt tình lớn mật nhất thiên hạ này.

“Nàng đã học được những gì?”

“…”

Điều này làm cho nàng không biết mở miệng như thế nào.

Hắn không chịu buông tha, “Hả?”

“Học được mấy cái, nhưng có chút phức tạp, hẳn là không làm được…”

Lục Tu cười cười sung sướng, máu cả người hắn đều sôi trào, khẩn trương muốn cùng nàng nghiên cứu.

Đột nhiên ôm người lên, hắn cười nói: “Đi, ta giúp nàng học.”

Hắn đặt nàng lên giường, còn hắn cũng ngồi lên.

“A Linh, vậy chúng ta sẽ học từ thế đầu tiên.”

“Ừm…”

Một đêm này tiến triển của bọn họ rất chậm, chỉ thử ba thế, ngay cả một chút khí lực Phó Nguyệt Linh cũng không có.

Nàng kiệt sức, khăng khăng hỏi: “Phu quân, chàng có thích không?”

“A Linh, nàng có biết cảm giác mừng rỡ như điên không?”

Nàng đã ngủ thiếp đi.

Nam nhân tắt nến nằm trở lại bên cạnh nàng, trong bóng tối, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng.

Hắn chăm chú nhìn người yêu bên cạnh, mãi đến hừng đông mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Không nỡ nhắm mắt để cố gắng lúc nào cũng có thể nhìn nàng.

Ngày hôm đó, mãi cho đến trưa Phó Nguyệt Linh mới thản nhiên tỉnh lại.

“Phu quân…”

Nàng bị thanh âm khàn khàn của mình hoảng sợ, đêm qua khóc lóc quá dùng sức, lúc này đúng là khàn đến không phát ra tiếng.

Lục Tu Lương trầm mặt xuống, hắn khép lại sách, đứng dậy rót một chén trà.

Thử nhiệt độ nước, thấy trà đã nguội.

Lại đi gọi nước thì thấy không kịp, Lục Tu Lương trầm ngâm một lát rồi ngậm trà thảo dược vào miệng.

Một lát sau, nước trà trong miệng dần dần ấm lên, hắn cúi người hôn lên môi nàng, đưa nước truyền qua.

Nước trà theo đôi môi kề sát từng chút từng chút tràn vào trong miệng nàng, theo cổ họng nuốt xuống, hắn cho uống rất chậm, sợ nàng sặc.

Hắn cho nàng uống qua lại vài lần, Phó Nguyệt Linh đẩy hắn, ý bảo đủ rồi.

Lục Tu Lương không rời đi, ngược lại càng hôn sâu hơn, vừa dài lại vừa ôn nhu.

Cuối cùng mới hỏi: “Còn đau chứ?”

Phó Nguyệt Linh lắc đầu, “Không đau.”

Nhưng vẫn không biết có phải bị cảm lạnh hay không.

Lục Tu Lương nhíu mày, đêm qua hồ nháo quá mức, đúng là để cho nàng sinh bệnh.

Đáy lòng Nguyệt Linh cảm thấy buồn cười, “Phu quân, kiếp trước gả cho chàng hai năm, chàng cũng chưa từng làm cho thiếp sinh bệnh, kiếp này đúng là sơ suất đó.”

Nam nhân mặt lạnh, hắn không thích A Linh đem hắn so sánh với kiếp trước, cho dù là cùng một người, hắn cũng sẽ để ý.

Nguyệt Linh nhìn thần sắc của hắn liền biết là xảy ra chuyện gì, nàng mở to hai mắt, “Không phải ngay cả giấm của mình chàng cũng ăn chứ?”

“Ừm.”

“…”

Nguyệt Linh không biết trả lời như thế nào, nàng dứt khoát ngậm miệng lại, nhưng có người lại không chịu buông tha.

“Kiếp trước ta… Hắn chạm vào nàng à?”

Nguyệt Linh bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ một lần trúng thuốc, thiếp cũng không có cảm giác gì, về sau chàng đều cùng thiếp chia giường mà ngủ, vẫn chưa chạm vào thiếp.”

Lục Tu Lương thản nhiên ừ một tiếng, hắn biết mình nhất định sẽ làm như vậy.

Hắn sẽ không ép buộc nàng, miễn nàng ở bên cạnh hắn là đủ rồi.

“Nhưng phu quân, thiếp thật sự không biết, sau khi chàng thạo lại đáng sợ như vậy.”

Nguyệt Linh quấn chặt chăn bông nhỏ, lui về đầu giường đáng thương nhìn hắn.

Lục Tu Lương lại cười không nổi, hắn còn đang tính toán chuyện bảo Tô đại phu tới xem thân thể cho nàng.

Thân thể của nàng vốn đã yếu, nửa năm nay dưới sự điều trị tỉ mỉ của hắn đã cải thiện rất nhiều, bây giờ là mùa đông, vạn nhất không cẩn thận lại sinh bệnh, thời gian này nỗ lực liền uổng phí.

Nguyệt Linh nhìn vẻ mặt ưu sầu của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Cảm giác được đặt trong tim hắn thực sự rất thích.

Nàng cười nói: “Phu quân, hôm nay thiếp không ra khỏi cửa, chỉ ngoan ngoãn ở trong phòng này dưỡng bệnh, chàng cười một tiếng mà.”

Lục Tu Lương bất đắc dĩ vuốt nhẹ mũi nàng một chút, “Ừm.”

Từ ngày đó nàng nghiên cứu Xuân Cung Đồ dỗ phu quân khai tâm, Lục Tu Lương liền trở nên càng thêm dính người.

Nhất là nàng còn vì vậy mà bị cảm lạnh, mấy ngày sau đó đều là nàng đi tới đâu Lục Tu Lương liền đi theo đến đó, một tấc cũng không rời.

“Phu quân! Thiếp muốn đi nặng, Chàng có thể ra ngoài!”

Nguyệt Linh sắp điên rồi, phu quân của nàng trước kia là sói, khi bị nàng thuần dưỡng đã thành chó.

Lục Tu Lương ôm vai tựa vào cánh cửa, thần sắc thản nhiên, “A Linh không cần thẹn thùng, vợ chồng ta, không cần tránh hiềm nghi.”

“Lục Tu Lương!”

Nam nhân nhướng mày, đây là lần đầu tiên nàng gọi rõ tên hắn, trước đây gọi hắn là tướng quân, sau khi thành thân gọi hắn là phu quân, xem ra lúc này nàng đã túng quẫn rồi.

“Được rồi, được rồi, ta đi.”

Nam tử hán đại trượng phu nên biết khuất phục, phu nhân nói phải nghe.

Nguyệt Linh nhìn hắn đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi giải quyết xong, nàng chỉnh đốn lại làn váy đi ra, nhìn thấy Lục Tu Lương ủy khuất nửa tựa vào góc hiên nhà không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

“…”

Nàng thở dài, từ từ đi qua, vươn tay về phía hắn, “Đi thôi, phu quân.”

Hắn mỉm cười, “Ừm.”

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lục Tu Lương, bệnh của Nguyệt Linh chỉ mất năm ngày là khỏi hẳn.

Bệnh vừa khỏi, Phó Nguyệt Linh lại quấn lấy Lục Tu Lương nghiên cứu quyển sách nhỏ kia.

“Ta không biết nàng lại nghiêm túc như vậy.”

Sau khi kết thúc, Lục Tu Lương dùng chăn bông quấn chặt nàng, ôm nàng đi vào tịnh thất.

“Nếu không dừng lại, nàng sẽ không thể chịu đựng được.”

Đây là lần đầu tiên, hắn thương tiếc nàng mà chủ động kêu dừng lại.

Nội dung trong sách này nhiều như vậy, đủ để bọn họ học một năm rưỡi, lúc này cũng không vội vàng.

Hắn rửa người cho nàng, trong lúc hoảng hốt nghe thấy một tiếng lẩm bẩm, “Phu quân, thiếp yêu chàng.”

Bất ngờ thổ lộ không kịp đề phòng, động tác trong tay nam nhân dừng lại, hắn rũ mắt nhìn về phía ái thê đang hôn mê.

“Hóa ra là mơ.”

Hắn cười ấm áp, “Ta còn nghĩ nàng đang ám chỉ điều gì nữa chứ.”

Cuộc sống này thật ý nghĩa, con đường sau này của hắn và nàng vẫn còn dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi