SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Ngô Mạn khóc lóc hô: “Tiêu Chước, huynh buông ta ra! Đừng để ta ghét huynh!”

Tiêu Chước nghe vậy thì buông người xuống, thấy nàng xoay người muốn đi, trong lòng hắn lại hoảng hốt, hắn ấn vai nàng để áp người lên tường, hai tay đặt ngang bên thân thể nàng, vây người vào trong ngực mình.

“Mạn Mạn, nghe ta giải thích được không, nàng hãy cho ta một cơ hội để phản bác.”

Ngô Mạn đỏ mắt, nàng quay đầu sang một bên.

“Ngày đó nàng tức giận muốn tuyệt giao với ta, ta thật sự cực kỳ sợ hãi, ta không muốn xa rời nàng, nhưng lại không biết làm sao. Ta chỉ biết là nhất định phải vãn hồi mọi chuyện, bất kể có dùng biện pháp gì.”

Ngô Mạn dùng sức đẩy tay hắn ra, nước mắt tuôn rơi.

“Ta biết trong lòng nàng rất coi trọng tấm bản vẽ kia, cho nên ta cố ý giấu hai tấm quan trọng nhất đi, chính là vì tìm một lý do để có thể lại gần nàng.”

Cánh tay Tiêu Chước vững vàng chống vào bên cạnh nàng, hắn cúi đầu nhìn ánh mắt nữ tử, “Nàng có thể mắng ta là kẻ lừa đảo, mắng ta hèn hạ, ta đều nhận, so với bị mắng, ta càng sợ ngay cả cơ hội được nàng mắng cũng không có.”

“Ta nhận sai với nàng, là ta cố ý giày vò bản thân đến khi bị bệnh, là vì để cho nàng mềm lòng đến thăm ta. Nhưng nếu lúc đó nàng không quan tâm đến ta, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp khác để nàng hồi tâm chuyển ý.”

“Lừa cũng tốt, cướp cũng được, ta đều muốn kéo nàng trở về bên cạnh ta.”

Ngô Mạn nghẹn ngào, nàng khóc đến nỗi trái tim Tiêu Chước đau đớn, “Tiêu Chước, tại sao huynh luôn lừa dối ta, những gì huynh nói với ta, có bao nhiêu là thật lòng? Ta vẫn có thể tin huynh sao?”

Tiêu Chước cũng đỏ mắt, “Mạn Mạn, con người ta ngu ngốc, sẽ không thể dỗ dành nữ nhi vui vẻ, nhưng ta có một mảnh chân thành, những lời hứa hẹn với nàng cũng không phải giả dối, nàng muốn làm gì ta đều có thể ở bên nàng. Ta chỉ muốn nàng đừng rời bỏ ta, nàng giận ta, ta thực sự không biết phải làm gì, chỉ có thể tìm cớ để nàng trở về.”

Hắn muốn nói, hắn coi nàng là tri kỷ, nếu có thể, còn muốn làm chỗ dựa nửa đời sau cho nàng. Nhưng giờ phút này hắn nhìn nước mắt Ngô Mạn, một câu cũng không nói nên lời, trong lòng dường như có một ngọn núi lớn đè ép, làm cho người ta không thở nổi.

Mặc dù vậy, hắn không hối hận vì đã lừa nàng trở lại.

Ngô Mạn dùng sức đấm vào ngực hắn, tùy ý phát tiết con tức giận của mình.

“Huynh là kẻ nói dối, kẻ nói dối! Huynh có biết ta buồn thế nào không, huynh còn có bao nhiêu chuyện để lừa dối ta nữa?”

“Không, không còn nữa. Mạn Mạn, ta thật lòng muốn cùng nàng đi tìm kiếm những chuyện thú vị nhất trên thế gian này, nàng đừng vứt bỏ ta, nếu không có nàng, những chuyện thú vị đến đâu cũng không còn màu sắc ban đầu.”

Hắn ôm người vào lòng, cảm nhận được sự giãy dụa và xâu xé của nàng nhưng trái tim lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hắn không sợ nàng nháo, chỉ sợ nàng thờ ơ, nản lòng thoái chí.

Hắn biết Ngô Mạn là một cô nương làm việc không thích dây dưa, tính cách tiêu sái, hắn đem tâm tư nhỏ bé của mình bày ra trước mặt nàng, để nàng phán xét mình còn có tư cách làm bạn với nàng hay không.

May mắn thay, nàng đã không từ bỏ hắn.

Hắn không phải là người thích nói dối, chỉ là mấy lần này đều quá trùng hợp, làm cho hình tượng của hắn trở nên tồi tệ, may mắn còn có đường vãn hồi.

“Mạn Mạn, nếu như nàng còn không vui, còn muốn giận ta, vậy ta phải nói trước, sau này ta còn dùng mọi thủ đoạn để lừa nàng trở về.”

Tiêu Chước nắm lấy bả vai nàng, một tay vuốt ve gò má nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngày đó trong ngự hoa viên, là nàng chủ động đi vào tầm mắt của ta, nàng đã trêu chọc ta, ta tuyệt đối không có khả năng để nàng bình yên rời đi, nghe hiểu chưa.”

Nước mắt của Ngô Mạn cuồn cuộn không ngừng lăn xuống, nàng bị Tiêu Chước đột nhiên mạnh mẽ dọa cho choáng váng.

Nàng luôn nghĩ Tiêu Chước vẫn luôn có bộ dáng ôn nhu kia, vĩnh viễn đều là bộ dáng thuận theo nàng.

Ngây ngốc một lát, nàng lại quên tiếp tục đấm hắn.

Bầu không khí đã tốt hơn, Tiêu Chước định nói tâm ý của mình với nàng nghe.

Thế nhưng trên mặt hắn đột nhiên đau đớn, hắn bị nam nhân hung hăng đấm một quyền.

“Tiêu Chước!”

Ngô Mạn khóc đến lê hoa đái vũ, giờ phút này ánh mắt trừng lớn, nàng vội vàng chạy tới, “Huynh thế nào?”

Tiêu Chước xoa xoa mặt, “Ừm, không có việc gì.”

Hai người quay đầu nhìn, lại là Hoắc Minh Thần.

Ngô Mạn tức giận đến choáng váng.

“Hoắc Minh Thần, ngươi bị làm sao vậy! Ai bảo ngươi đánh hắn! Tại sao ngươi lại đánh hắn?”

Nàng đấm đá Hoắc Minh Thần, dùng mười phần lực đạo mà đánh.

“Hắn đang bắt nạt muội, vậy mà muội còn đứng về phía hắn?”

Hoắc Minh Thần không thể không thừa nhận, hắn đang ghen tị.

Hắn nhìn thấy Ngô Mạn bị nam nhân này ôm vào trong ngực, nhìn thấy Ngô Mạn trốn trong lòng nam nhân khác mà khóc thì giấm chua trong lòng không ngừng tuôn ra ngoài.

Hoắc Minh Thần cũng tức giận đỏ mắt, miệng không chọn lời: “Không phải nói thích ta sao? Sao nhanh như vậy đã ôm ấp nam nhân khác?”

Ngô Mạn sững sờ tại chỗ, không thể tin mình nghe được gì.

Hoắc Minh Thần vừa nói ra liền hối hận, đây là cái gì, hắn lại vì nam nhân khác mà nói nàng như vậy.

Hắn rõ ràng chỉ coi nàng là muội muội, nàng có người thích rồi, người này không phải hắn, hắn hẳn là cao hứng mới đúng. Nhưng vì sao hiện tại lại có chút khổ sở, phảng phất như trong sinh mệnh có thứ gì đó dần dần rời xa hắn.

Ánh mắt Tiêu Chước lạnh xuống, đôi mắt đẹp đẽ kia tràn đầy băng giá, hắn đứng dậy bảo vệ Ngô Mạn ra sau lưng, cười lạnh nói: “Chuyện của ta và nàng ấy không cần ngươi lo lắng, vẫn là như vậy, công tử chớ xen vào việc của người khác.”

Tên nam nhân là ai mà dám hồ ngôn xảo ngữ đối với cô nương hắn thương.

“Hoắc Minh Thần, mau xin lỗi hắn!”

Hoắc Minh Thần mím chặt khóe môi, từ chối mở miệng.

Tiêu Chước rũ mắt nhìn nàng, thấy nàng tức giận đến phát run cả người thì trong lòng ấm áp, “Quên đi, Mạn Mạn, chúng ta đi thôi.”

“Không được, xin lỗi!”

Không khí giương cung bạt kiếm, Tiêu Chước thở dài rồi xoay người hướng về phía nàng, sờ sờ tóc nữ tử, hắn kéo tay nàng rồi đưa nàng rời khỏi đây.

Hoắc Minh Thần cắn chặt răng, khuôn mặt căng thẳng, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, trái tim dần dần lạnh lẽo.

Cuối cùng nàng vẫn lớn lên, có lẽ sau này không cần hắn nữa.

Nàng đã có một nơi để dừng chân, nàng nên có được hạnh phúc, phải không?

Nhưng tại sao một chút muốn khóc?

Tiêu Chước lôi kéo Ngô Mạn ra khỏi ngõ, hắn thở dài, hôm nay không còn thời cơ tốt để thổ lộ.

“Không tức giận sao?”

“Tức giận chứ.”

Ngô Mạn hít nước mũi, giọng mũi nồng đậm, “Con người huynh vốn đã xấu xa rồi.”

Hắn vỗ vỗ đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Về nhà đi.”

“Huynh… Có đau không?”

“Ừm, có một chút đau đớn.”

Ngô Mạn hoảng hốt, “A, vậy làm thế nào…”

Tiêu Chước cười cười, “Không có việc gì, trở về bôi chút thuốc là được rồi.”

Ngô Mạn áy náy nhìn vết thương của hắn, “Ta, ta đi cùng huynh đến y quán nhé?”

Tiêu Chước nhìn chằm chằm vào mắt nàng, Ngô Mạn thấy vô cùng khẩn trương.

Hắn bật cười, “Được rồi.”

Có vẻ như nàng có chuyện gì đó để nói với hắn.

“Tiêu Chước?”

“Ừm.”

“Sau này huynh không nói dối ta nữa chứ?”

Tiêu Chước mặt mày mỉm cười, “Không nhất định.”

“Cái gì?”

Ngô Mạn nổi giận, đây là câu trả lời gì vậy?

Không phải là nên hứa với nàng sẽ không bao giờ lừa dối một lần nào nữa?

“Nếu là nàng còn không để ý tới ta, trong cơn giận dữ lại chạy đi mất thì ta không biết còn có thể dùng thủ đoạn nào để lừa gạt nàng, không nói trước được.”

Mặt Ngô Mạn không chút thay đổi thu hồi tầm mắt, “À.”

Hai người đến y quán, đại phu kê đơn thuốc cho Tiêu Chước.

Hoắc Minh Thần dùng lực rất lớn, gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Chước thêm vết bầm tím, có chút buồn cười.

Trên đường trở về, hai người một trước một sau.

Tiêu Chước bất đắc dĩ đi theo phía sau Ngô Mạn, đều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của nàng lúc này.

Hắn nhìn thiếu nữ phía trước bả vai run lên thì thở dài, “Muốn cười thì cười đi.”

Ngô Mạn chậm rãi thở ra một hơi, nàng xoay người đối mặt với hắn.

“Ha ha.”

Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, “Xin lỗi, giờ phút này thật sự là huynh có chút buồn cười.”

Tiêu Chước ý vị thâm trường gật gật đầu, một quyền này cũng không phải vô ích, vì nàng đau lòng cho hắn.

Ngô Mạn đi theo bên cạnh hắn, ánh sáng trong mắt dần dần tối đi.

“Tiêu Chước, thực xin lỗi, huynh ấy là thanh mai trúc mã của ta, có lẽ huynh ấy coi huynh là đăng đồ tử mới ra tay như vậy, ta…”

Hắn ngắt lời nàng và bình tĩnh đáp, “Nàng muốn xin lỗi giúp hắn sao?”

Ngô Mạn ngây ngốc nhìn về phía nam nhân, sắc hắn vô cùng khó coi, khóe môi mím thành một đường thẳng, có vẻ vô cùng khẩn trương.

“Được rồi, sau tất cả cũng vì ta mà ra.”

Tiêu Chước có chút kích động, hắn tức giận nói: “Chuyện hắn sao nàng phải xin lỗi ta? Mạn Mạn đừng nói với ta ba chữ kia, ta không muốn nghe.”

Hôm nay Tiêu Chước vô cùng cường ngạnh, Ngô Mạn có chút không thích ứng được.

Tiêu Chước cắn răng, “Nàng thích hắn.”

Ngô Mạn kinh ngạc nghiêng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt tối tăm của hắn, trong nháy mắt đó lại rất sợ hắn hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Ta đã từng thích hắn, ta tỏ tình với hắn, nhưng hắn từ chối ta.”

Trong ngực Tiêu Chước có một đoàn hỏa khí uất ức, đoàn hỏa khí kia không nén xuống được, thiêu hắn phiền não khó nhịn.

“Lúc lần đầu gặp huynh, khoảng thời gian đó chính là ngày u ám nhất của ta, không gạt huynh nữa, đó cũng là thời điểm nhu nhược duy nhất trong đời ta, ta trốn vào trong cung, cũng bởi vì không có cách nào đối mặt với hắn.”

Hắn không muốn nghe nữa, nhưng lại nhịn không được muốn biết nhiều hơn, tựa như tự làm hại mình, mỗi một câu nói của nàng đều khiến hắn càng thêm ghen tị với nam nhân kia.

Vì sao người lớn lên cùng Mạn Mạn không phải là hắn đây? Nếu hắn chưa từng cùng phụ vương rời khỏi kinh thành, nếu từ nhỏ hắn đã ở lại kinh thành, như vậy có phải người ấy chính là hắn hay không?

“Tuy nhiên, hiện tại ta đã không nhớ hắn nữa, hắn không cần ta, ta tội gì phải dây dưa? Thế gian này cũng không phải là không còn nam nhân.”

Lời nói của nàng trong trẻo dễ nghe, phá tan sương mù trùng trùng điệp điệp giăng đầy lòng hắn.

Đúng vậy, sao hắn lại quên, Mạn Mạn của hắn lại tiêu sái như vậy.

Tiêu Chước đột nhiên nở nụ cười, hắn cười rất vui vẻ.

Ngô Mạn thấy vậy giật mình, thầm nghĩ hắn sẽ không tái phát bệnh nữa chứ…

Nam nhân bất thình lình nhìn về phía nàng, hắn nghiêng đầu, ý cười đầy mắt nhìn chằm chằm nàng.

“Cảm ơn nàng.”

Ngô Mạn không hiểu ra sao, cảm ơn nàng cái gì? Quả nhiên lại ngốc.

Cảm ơn nàng đã quyết định từ bỏ người đó, cũng cảm ơn sự hèn nhát nhất thời của nam nhân kia, để cho ta có cơ hội làm quen với nàng, cảm ơn nàng vì đã tha thứ cho sự ngu ngốc của ta một lần nữa, tha thứ cho sự lừa dối bất đắc dĩ của ta, sẵn sàng cho ta một cơ hội, để cho ta ở lại với nàng.

Ngô Mạn nhìn nam nhân cười ngây ngô, nàng lo lắng nói: “Tiêu Chước, có phải Hoắc Minh Thần đã làm hỏng đầu huynh không?”

“…”

“Không có việc gì, không có việc gì, huynh là Thế tử, huynh có thể đi cáo trạng với bệ hạ, hắn đánh huynh thì nên bị trừng phạt! Huynh có muốn ta vào cung cùng huynh không? Huynh vẫn nhớ đường chứ? Này, huynh đi chậm lại!”

Âm thanh càng ngày càng xa.

Dưới ánh hoàng hôn, hai thân ảnh đan xen cùng một chỗ, cũng không cách nào tách ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi