SAU TRỌNG SINH, THÁI TỬ PHI CHỈ MUỐN LÀM CÁ MUỐI


Uất Trì Việt mang theo hai ngàn cấm quân chạy gấp rút một quãng đường dài, đêm tối cũng vội vàng hành quân, một ngày đi được ba trăm dặm.

Chỉ lúc nào bất đắc dĩ lắm như ngựa đi đến cùng đường, hắn mới dừng lại cho tướng sĩ cùng ngựa nghỉ ngơi một lúc.
Đoạn đường này cho dù có hành quân gấp rút cũng phải mất ba ngày, vậy mà bọn hắn chỉ cần nửa ngày đã tới nơi.
Đến buổi chiều ngày thứ hai, rốt cục bọn hắn cũng đi qua núi Hạ Lan, vượt qua con sông trước mặt nữa là tới được thành Linh Châu.
Uất Trì Việt biết bên bờ bên kia nhất định sẽ có quân địch trấn giữ, mà tướng sĩ cấm quân đều đã kiệt sức, ngựa cũng mệt lả, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể tác chiến được.

Trong lòng hắn lo lắng vạn phần, cuối cùng vẫn phải hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ.
Các tướng sĩ cho ngựa uống nước, rồi ăn chút lương khô, sau đó nằm thẳng trên mặt đất, gối đầu lên cỏ dại mà liên tưởng về quá khứ.
Uất Trì Việt đã một ngày một đêm chưa chợp mắt, nhưng lúc này cũng chẳng có chút buồn ngủ nào.
Giả thất cầm túi nước cùng lương khô tới:
- Cả ngày nay điện hạ chưa ăn gì rồi, cố gắng dùng một chút đi.
Uất Trì Việt gật gật đầu, nhận lấy túi nước uống một ngụm, lại bắt buộc bản thân cố ăn một miếng bánh, nhưng vào trong miệng lại như khúc xương mắc kẹt ở cổ họng, không tài nào nuốt xuống được.

Hắn uống một ngụm nước rồi miễn cưỡng nuốt hết, xong đưa túi nước cùng lương khô trả lại cho Giả thất:
- Ngươi cũng đi ngủ đi, tí nữa qua sông nhất định sẽ có một trận đánh ác liệt.
Lông mày Giả thất giật giật:
- Nương tử cát nhân thiên tướng*, nhất định sẽ biến nguy thành an.
* có nghĩa là người tốt tự sẽ được sự giúp đỡ của Trời, "thiên tướng" có nghĩa là Trời giúp đỡ.

Ánh mắt Uất Trì Việt trầm xuống y hệt màu xám trắng của bầu trời:
- Cô biết.
Thật vất vả mới được sống lại một đời, bọn họ khó khăn lắm mới đi được tới ngày hôm nay, nhất định không thể bị chia cách được.
Hắn nhìn sang bên bờ bên kia, bóng dáng thành Linh Châu lờ mờ không thấy rõ.

Năm ngón tay hắn bất giác nắm chặt lại thành quyền, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
Thời gian chờ đợi vô cùng dài, trong nháy mắt phảng phất như kéo dài thành một năm.
Vất vả lắm mới vượt qua được một canh giờ, hắn lập tức hạ lệnh xuất phát, cưỡi ngựa từ chỗ nước cạn lội qua nước sông.
Thái tử đoán không sai, lúc bọn hắn đã sông đã gặp phải một số lượng lớn người Đột Kỵ Thi chặn đánh.

Phóng tầm mắt nhìn ra chỉ thấy một mảnh lít nha lít nhít, theo phán đoán sơ bộ thì ít nhất cũng phải có tới năm, sáu ngàn người.

Uất Trì Việt mệnh cho cung thủ bắn tên.
Cung nỏ của Đại Yến có tầm bắn xa hơn rất nhiều so cung nỏ của người Đột Kỵ Thi.

Nỏ cùng mấy trăm mũi tên mang theo tiếng "vù vù" dày đặc bay thẳng về phía quân địch, giống như một cơn mưa nặng hạt.
Mấy người tướng sĩ cấm quân ai cũng đều tinh thông kỵ xạ, cơ hồ không chệch một tên nào.


Người Đột Kỵ Thi liên tục một người rồi lại một người trúng tên ngã xuống khỏi ngựa, trong lòng lập tức lo lắng không thôi.
Uất Trì Việt thừa dịp trận cước của bọn họ đang nhiễu loạn, giơ trường đao lên, thúc vào bụng ngựa, mang theo mấy trăm quân tiên phong dẫn đầu xông vào trận địa của địch.
Chúng tướng sĩ thấy Thái tử xung phong đi đầu, sĩ khí lập tức bùng nổ dâng cao, hét to một tiếng rồi xông vào chém giết.

Trong lúc nhất thời chỉ thấy đao quang mưa tên, máu thịt văng tung toé.
Binh sĩ Đột Kỵ Thi một đường đánh tới Linh Châu, chưa từng gặp được đội quân tinh nhuệ dũng mãnh thiện chiến thế này, quân lính rất nhanh đã tan rã.

Phó tướng lĩnh quân bị Uất Trì Việt bắn một tiễn xuyên qua mi tâm, rơi xuống khỏi ngựa.
Thái tử đeo trường cung lên lưng, rút đoản đao ra, rồi ghìm dây cương, quay đầu ngựa lại, phóng đao về phía cờ soái của quân địch.

Một đao này ném vô cùng chuẩn xác, cột cờ soái ngay lập tức bị chém thành hai nửa.
Binh sĩ Đột Kỵ Thi thấy tướng lĩnh bị giết, cờ soái lại bị chặt đứt, liền hoảng sợ không thôi.

Cũng không thể ý tới đúng sai gì nữa, trong lúc nhất thời chỉ biết đâm quàng đâm xiên.
Uất Trì Việt đang muốn mang binh đánh lén ở phía sau, thì đột nhiên nghe thấy mặt đất rung động ầm ầm.

Những binh sĩ Đột Kỵ Thi vội vã chạy trốn rồi vòng lại, phía sau họ là một đại đội Kỵ binh của Đột Kỵ Thi đang đi từ xa tiến vào, lá cờ màu đen tung bay trong gió.
Uất Trì Việt sầm mặt lại, đó là thống lĩnh của quân chủ lực tinh nhuệ - A Sử Na Di Chân.
Hắn nắm chặt đao trong tay, ngóng nhìn về phía thành Linh Châu một chút, trong lòng thầm nhủ:
- Tiểu Hoàn, chờ ta!
—————
Phủ thứ sử Linh Châu, chính đường hậu viện.
Một đám nữ quyến đang co rúm ở góc tường, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
Tạ phu nhân một tay ôm con gái mới được một tuổi, một tay ôm trưởng nữ, không dám cử động chút nào, trưởng tử tám tuổi thì lặng im tựa ở bên người nàng.
Tiếng kêu đau của hạ nhân Tạ phủ dần dần không nghe thấy nữa, chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề, tiếng chửi rủa mà nàng nghe không hiểu, rồi âm thanh loạt soạt của giáp sắt, tiếng đao kiếm va đập vào nhau mãi không thấy ngừng.
Tạ phu nhân hiểu được, nhất định là người Đột Kỵ Thi chia của không đều nên đang đánh cãi chửi nhau.
Trái tim của nàng đập thình thịch liên hồi, trong lòng yên lặng hướng Phật cầu nguyện, chỉ mong bọn hắn đánh nhau to hơn, tốt nhất là náo loạn lớn chút để có người nào đó biết mà tới cứu bọn họ.
Nhưng mà ai sẽ tới cứu bọn họ đây? Không biết giờ này lang quân đang ở nơi nào? Liệu có gặp phải chuyện gì bất trắc không?
Nghĩ đến đây, tâm của nàng giống như bị tảng đá lớn đè lên, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt từng giọt từng giọt trào ra.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Nàng là đương gia chủ mẫu, bây giờ đại nạn đổ xuống đầu, một phòng nữ nhân cùng trẻ nhỏ đều phải dựa vào nàng, nàng không thể gục ngã được.
Tạ đại nương bốn tuổi đã có chút hiểu chuyện, cô bé núp ở trong ngực mẫu thân, mải mê mút ngón tay cái.

Đây là thói quen từ lúc nhỏ của bé, hai năm trước đã từ bỏ rồi.
Tạ phu nhân lấy tay của nữ nhi ra khỏi miệng, ôm nàng càng chặt hơn, nhỏ giọng dỗ dành nói:
- Đại nương đừng sợ, có a nương đây rồi...
Tạ đại nương ngây thơ gật đầu, một lúc sau lại nói:
- A nương, cha đang ở đâu...

Tạ phu nhân nước mắt tràn mi, nhưng sợ nữ nhi nhìn thấy, bèn đưa tay ôm cái đầu nhỏ xù lông của nàng ấn vào trong ngực, vuốt ve sau gáy nàng:
- Cha đang có chuyện chính sự phải làm, chúng ta ở nhà chờ hắn nhé.

Ngoan.
Tạ đại nương nhỏ giọng phàn nàn:
- Cha già rồi mà, làm gì còn chuyện chính sự gì...
Tạ phu nhân còn chưa kịp mở miệng, Tạ đại lang tám tuổi đã quay sang nói với muội muội:
- Cha là thứ sử, rất bận rộn.
Âm thanh binh khí tấn công nhau phía bên ngoài dần dần thưa thớt, trái tim của Tạ phu nhân nặng nề rơi thẳng xuống.
Đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh "uỳnh uỳnh" rúng động, có người bắt đầu phá cửa.
Ấu nữ trong ngực Tạ phu nhân "oa" lên một tiếng rồi bật khóc nỉ non.
Nàng bất giác đưa tay che miệng con lại:
- Nhị nương đừng sợ, đừng sợ...
Tạ đại nương mút ngón tay cái đến mức đỏ bừng lên, lúc này bị một tiếng khóc của muội muội chọc tới, rốt cục cũng không nhịn nổi nữa mà lớn tiếng gào lên.
Tiếng đập cửa giống như nhịp trống, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.

Theo mỗi một lần va chạm, liền có một cơn gió lạnh từ trong khe hở lùa thẳng vào, mỗi một lần gió thổi vào lại khiến người bên trong run lên bần bật.
Bọn họ đã đem hết ghế ngồi, kỷ án, chạn thức ăn, rương quần áo, giá thêu, bàn trà...!tất cả các đồ vật có thể xê dịch được đều đã kéo tới chèn vào sau cánh cửa rồi.

Nhưng mà ai cũng biết, hai cánh cửa gỗ này sớm muộn cũng sẽ bị phá tan.
Mấy người tỳ nữ che kín miệng, nhịn không được phát ra tiếng khóc nức nở đè nén.
Tạ phu nhân cố gắng khắc chế sự run rẩy của bản thân, quay đầu nói với bọn họ:
- Các ngươi đi theo ta, làm chủ tớ cả đời.

Kết quả là lại tụt dốc không phanh, không có gì tốt đẹp cả.

Xin lỗi...
Nhóm ma ma cùng tỳ nữ đều lớn tiếng gào khóc lên, có một lão ma ma nói:
- Có thể hầu hạ sứ quân cùng phu nhân chính là phúc phận của chúng ta.
Tiếng nói bao phủ khắp căn phòng, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" cực lớn.

Then cửa bị lực va đập cực lớn làm gãy.

Các đồ lặt vặt chống đỡ ở sau cửa lần lượt bị đẩy ra, gió lạnh lập tức ùa thẳng vào phòng.
Bên ngoài sân và các phòng còn lại đều đã bị đốt cháy, ánh lửa đầy sân.

Trong đình là thi thể ngã đầy khắp nơi trên đất, có nô bộc cùng hộ vệ của Tạ phủ, cũng có rất nhiều binh sĩ của Đột Kỵ Thi.

Trải qua một trận chiến đấu ác liệt, bây giờ lại trăm phương ngàn kế muốn chen vào trong cửa.
Các nữ nhân co rúm ở trong góc tường, tất cả ôm chặt lấy nhau, gào khóc thành một mảnh.
Toàn thân Tạ phu nhân lạnh giá, hàm răng run lên đập vào nhau cầm cập, cả người gần như không thể cử động.
Nàng cố nén sợ hãi, đem ấu nữ ở trong tã lót giao cho nhũ mẫu, tay run run sờ tới bên hông, rút chủy thủ ra rồi nắm chặt ở trong tay.
Một binh sĩ Đột Kỵ Thi tay cầm đại đao đã vượt qua hết các chướng ngại bước vào trong giữa sảnh đường, ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba...! Tất cả khoảng hai mươi người.
Không đợi người cầm đầu hạ lệnh, bọn hắn đã không kịp chờ đợi mà lật tung tất cả lên để tìm kiếm vàng bạc, tiền tài.
Người thủ lĩnh kia không cần tự mình vơ vét tiền của, chỉ thong thả đi từng bước tiến về phía mấy mẹ con họ.
Hai tay Tạ đại lang nắm chặt chuôi kiếm, đứng chắn ở trước người mẫu thân cùng muội muội, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Nhưng hắn vẫn quơ đoản kiếm trong tay lên, la lớn:
- Lũ tặc nhân kia, không cho phép làm hại a nương ta!
Thanh kiếm gãy khua loạn trong không khí, binh sĩ Đột Kỵ Thi kia chỉ nhếch miệng cười với hắn một cái rồi nói với đồng bọn một câu bằng tiếng Đột Quyết, sau đó những người kia đều cười ầm lên.

Đam Mỹ Cổ Đại
Tạ đại lang hiểu ra bọn hắn là đang chê cười chính mình, bên trong thân thể nho nhỏ dấy lên lửa giận:
- Ta không sợ các ngươi!
Hô xong một câu như thế, hắn cảm thấy bản thân cũng không còn quá sợ hãi, hai chân cũng không mềm nhũn như lúc nãy nữa.
A da nói nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, mà lời của a da nói thì luôn luôn đúng.
Người kia cười đủ rồi, rốt cục giơ đao lên.
Tạ đại lang nhịn không được mà nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được thân thể bị kéo đi một cái.

Hắn mở mắt ra xem xét, thì ra là mẫu thân đã kéo hắn ra sau lưng mình.
Tạ phu nhân dùng chủy thủ chỉ vào binh sĩ Đột Kỵ Thi kia:
- Đừng tới đây...
Những binh sĩ Đột Kỵ Thi kia lại được một trận cười vang, ánh mắt không chút kiêng kỵ mà dò xét khắp thân thể Tạ phu nhân một lần.
Tạ phu nhân chưa bao giờ phải chịu qua sự nhục nhã thế này, trong lúc nhất thời chỉ cầu được chết cho nhanh.

Nhưng nàng còn ba đứa con thơ, nàng không thể bỏ bọn chúng mà đi chết trước được.
Người Đột Kỵ Thi kia nhìn lướt qua chủy thủ trong tay nàng, cười rồi vỗ vỗ vào ngực mình.

Hắn cầm đao chậm rãi tiến về phía trước, cười đùa nói một chuỗi lời nói bằng tiếng Đột Quyết.
Tạ phu nhân nghe không hiểu câu nào, nhưng cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Hắn là đang cười nhạo nàng không dám giết người.
Nàng tràn ngập lửa giận hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, thế nhưng cũng không làm gì khác được.

Nàng làm sao cũng không dám đem chủy thủ đâm thẳng vào người của tên Đột Kỵ Thi xấu xa kia.

Mắt thấy hắn đang từng bước lại gần, nàng chỉ có thể liên tục lùi về phía sau.
Cái người Đột Kỵ Thi kia bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, tùy ý vặn một cái.
Tạ phu nhân cảm thấy cổ tay đau nhói một cái, không tự chủ được mà buông tay ra, chủy thủ "keng" một tiếng rơi trên mặt đất.
Sắc mặt nàng trắng bệch.


Bây giờ cơ hội để chết cũng đã mất, lúc này chuyện đang chờ nàng sắp tới còn đáng sợ hơn cả cái chết nữa.
Người Đột Kỵ Thi mang khuôn mặt tươi cười dữ tợn kia chậm rãi tiến lại gần.
Tạ phu nhân chỉ cảm thấy bên tai vang lên từng trận ong ong, cơ hồ muốn hôn mê, nhịn không được mà nhắm chặt hai mắt lại.
Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy một tiếng "xoạt" vang lên, ngay sau đó là một cỗ chất lỏng ấm áp văng lên mặt nàng, mùi tanh nồng đậm khiến cho nàng vô cùng buồn nôn.
Nàng dùng tay áo lau sạch máu trên mặt rồi mở mắt ra xem xét, xém chút nữa là bị dọa cho hồn phi phách tán.

Đầu của tên thủ lĩnh Đột Kỵ Thi đã bị chém rời, thân thể mềm oặt đang chậm rãi ngã xuống đất.
Nàng tập trung nhìn lại, liền trông thấy những binh sĩ Đại Yến mang theo mạch đao, cả người toàn là máu.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, là họ đã cứu nàng.
Người cầm đầu che lấy cánh tay trái đang chảy máu, bên trên mi mắt cũng có một vết đao chém rất đáng sợ.
Người kia tiến về phía nàng rồi cười xoà một tiếng:
- Tạ phu nhân vẫn nên nhắm mắt lại thì hơn, để tránh nhìn thấy lại bị dọa sợ.
Đột nhiên xảy ra biến, đám binh sĩ của Đột Kỵ Thi cũng cảnh giác ngừng tay.

Mọi người theo tiếng động nhìn lên, thì thấy người tới cũng chỉ là bốn năm tên tàn binh của Yến quốc, đang cầm đao tiến lên vây quanh bọn hắn.
Mấy vị quân thủ thành đều có vết thương trên người, áo giáp cùng chiến bào đã rách nát tới mức chẳng nhìn ra, trông chẳng khác gì ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Người cầm đầu hô to một tiếng:
- Các huynh đệ, giết sạch những tên mọi rợ* này đi!
* Từ do phong kiến, tư bản dùng để nói về các dân tộc chậm tiến, chưa khai hóa, còn dã man.
Dứt lời liền giơ mạch đao chém đến, một đao vung lên là chém đứt một cánh tay của binh sĩ Đột Kỵ Thi.
Mấy người họ chém giết tựa như không biết sống chết.

Trường đao của người Đột Kỵ Thi chém lên người bọn họ, nhưng bọn họ lại giống như không có cảm giác.

Chỉ một mực vung đao liên hồi, thẳng đến khi máu cạn, hai chân không thể đứng vững, hai đầu cánh tay cũng không thể vung đao lên nữa, lúc này mới ầm ầm ngã xuống giống như núi lở đá lăn.
Binh sĩ Đột Kỵ Thi người đông thế mạnh, nhưng bọn họ lại lấy một địch năm, chỉ dựa vào chút hơi tàn cuối cùng còn sót lại mà vẫn có thể giết hết bọn người Đột Kỵ Thi không còn một mảnh.
Người trẻ tuổi cầm đầu chặt xuống cái đầu người cuối cùng, rồi lảo đảo một bước.

Hắn mơ hồ nghe thấy sau lưng có rất nhiều tiếng bước chân cùng tiếng kêu của binh sĩ Đột Kỵ Thi truyền tới, lúc này tầm mắt của hắn cũng chậm rãi tối lại, hắn biết mình không chống đỡ nổi nữa.
Hắn lê đao đi đến trước mặt Tạ đại lang, rút một thanh đoản đao từ bên hông ra, đổi ngược đầu lại, nhét chuôi đao vào bàn tay nhỏ của hắn:
- Đây mới là đao có thể giết người.
Hắn lại vỗ một cái lên vai của đứa trẻ:
- Tiểu lang quân, nếu người gặp được sứ quân, hãy nói giúp ta một câu, Bàng Tứ xin lỗi...
Lời còn chưa dứt, hắn đã ngã gục trên đất.
Trước mắt của hắn đen kịt một màu, mọi âm thanh bên tai đều trở nên xa vời.

Đúng lúc này, hắn lại nghe được âm thanh có người đang gọi:
- Viện quân đến...
Hắn cố gắng lắng nghe, nhưng trong lỗ tai lại giống như là bị rót đầy nước lạnh, âm thanh càng ngày càng mơ hồ, không thể nghe được gì cả.
Mãi cho tới cuối cùng, hắn vẫn không biết đó là thật hay ảo giác.
Chỉ có người sống là nghe được vô cùng rõ ràng.
Viện quân tới rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi