SAU TRỌNG SINH, THÁI TỬ PHI CHỈ MUỐN LÀM CÁ MUỐI


Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Thẩm Nghi Thu cũng được tính là trời sập còn không sợ hãi, vậy mà cũng thay đổi sắc mặt.
Nàng sớm đã nghe nói Hồ tăng kia thích hành hạ người khác, tự cho là đã chuẩn bị kỹ càng.

Cho dù hắn nói là muốn một bát máu của Thái tử, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Loại chuyện hoang đường như lấy bát máu của người con có hiếu để làm thuốc, ngay từ đầu nàng còn chẳng tin.

Hiếu thuận hay không, không phải đều là máu người giống nhau cả sao?
Ví dụ như hắn muốn người giàu táng gia bại sản, muốn người gặp nạn phải từ quan.

Tất cả đều là mấy biện pháp thay đổi để chọc ghẹo người ta thôi.
Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp thủ đoạn tra tấn lòng người của vị kia.
Tuy nói đơn giản là Thái tử để lại nửa bát máu, nhưng nếu như hắn giả vờ một chút cầm đi cùng thuốc, trong lòng mọi người có khi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nhưng hắn lại trực tiếp hất ngay bát máu xuống mặt đất, cho dù là ai cũng không thoải mái.
Theo tiếng chảy nhẹ nhàng từ trong bát kia ra, máu huyết trong cơ thể Thẩm Nghi Thu cũng như ngừng hoạt động, thân mình không tự chủ được mà nghiêng nghiêng trực ngã.
May mắn là có cung nhân bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.
Tiểu cung nhân kia vừa nhìn thấy sắc mặt Thẩm Nghi Thu liền sợ hãi nhảy dựng lên.

Người lấy máu là Thái tử, nhưng chẳng hiểu sao sắc mặt Thái tử phi còn nhợt nhạt hơn cả Thái tử, ngay cả bờ môi cũng không có lấy một chút huyết sắc.
Trong đám người đứng ở đây, chỉ có Thái tử là lông mày chưa từng động một cái, nói với y quan đang đứng trợn mắt há hốc mồm ở một bên:
- Làm phiền dược tàng lang tiếp tục băng bó.
Giữa cả đống thị vệ, chỉ có Giả thất là phản ứng nhanh nhất, ngay lập tức rút đao ra gác ở trên cổ Hồ tăng, thái độ hung dữ nói:
- Rõ ràng là ngươi nói lấy máu để làm thuốc, vậy tại sao lại tùy ý đổ máu của điện hạ đi như vậy?
Trên mặt Hồ răng kia không nhìn ra được mảy may sợ hãi, ngược lại vẫn vui vẻ ngáp một cái, híp mắt lại nói:
- Bây giờ bần tăng đổi ý rồi, không muốn lấy máu làm thuốc nữa.
Dứt lời liền nheo đôi mắt vàng không ra vàng, xanh không ra xanh kia dò xét Thái tử.
Uất Trì Việt nói:
- Giả thất, không được vô lễ.
Dừng một chút lại nói:
- Đã nhờ vả a sư, thì mọi chuyện đều do a sư làm chủ.

Chỉ mong a sư giữ lời hứa, trị bệnh cho Hoàng hậu.
Hồ tăng tươi cười rạng rỡ:
- Không dám, không dám.
Uất Trì Việt liền mệnh thái giám đem giấy và bút mực đã chuẩn bị sẵn lên.
Vị Hồ tăng kia cũng rất sảng khoái, lập tức nhấc bút lên viết.


Chỉ chốc lát sau đã viết ra hơn hai mươi vị thuốc.
Uất Trì Việt chăm chú nhìn kỹ, thì thấy những thứ kia toàn là mấy thứ dược liệu bình thường.
Hắn có chút nghi ngờ.

Trương hoàng hậu mắc chứng bệnh nặng như thế, chỉ dựa vào mấy thứ dược liệu tùy tiện đến tiệm thuốc nào cũng có thể mua được này, thật sự có thể chữa khỏi được sao?
Nhưng mà đã nghi người thì không nên dùng người.

Dù sao nửa bát máu kia cũng không thu lại được nữa, chỉ cần có một tia hi vọng nhỏ nhoi, hắn cũng muốn hết sức thử một lần.
Dược tàng lang giúp Thái tử băng bó kĩ vết thương, sau đó nhìn phương thuốc mà Hồ tăng kia vừa viết xong, không khỏi nhíu chặt mày lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Uất Trì Việt nhìn ở trong mắt, liền sai người dẫn Hồ tăng kia đến khách quán nghỉ ngơi.

Đợi hắn rời đi rồi, mới quay sang hỏi dược tàng lang:
- Phương thuốc này có gì không ổn sao?
Dược tàng lang cân nhắc nói:
- Hồi bẩm điện hạ, không phải là có gì không ổn.

Chỉ là phương thuốc này không được hợp lý cho lắm, giống như là người không thành thạo y lý tùy tiện ghi bừa ra vậy...
Ánh mắt Uất Trì Việt giật giật:
- Nếu phối hợp để dùng, liệu có hại cho cơ thể không?
Dược tàng lang sờ sờ cằm nói:
- Như vậy thì không.
Uất Trì Việt gật gật đầu:
- Cô hiểu rồi.
Dược tàng lang lại nói:
- Điện hạ mất nhiều máu như vậy, mấy ngày nay nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, vết thương cũng đừng để dính nước.

Để bộc viết cho điện hạ một đơn thuốc bổ.
Uất Trì Việt nói một tiếng "làm phiền", lúc này cũng bất tri bất giác cảm thấy đầu váng mắt hoa, vết thương trên cánh tay cũng bắt đầu cảm thấy đau.
Hắn giương mắt nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt của nàng.

Chỉ thấy mặt nàng không còn chút huyết sắc, mím chặt môi, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Giống như có một cơn gió nhẹ thổi thẳng vào trái tim của hắn, chút khó chịu cùng đau đớn kia ngay lập tức không còn quan trọng nữa.
Hắn đứng thẳng người lên, Thẩm Nghi Thu im lặng đi về phía trước.
Tiểu thái giám bên cạnh Thái tử vốn định tới đỡ, nhưng thấy Thái tử phi tiến đến, liền thức thời tránh ra.
Thẩm Nghi Thu đỡ lấy đầu cánh tay không bị thương của hắn:
- Thiếp đỡ điện hạ trở về nghỉ ngơi.
Uất Trì Việt cảm thấy cơ thể của nàng đang khẽ run rẩy, liền khẽ vỗ nhẹ lên cánh tay nàng một cái:
- Đừng lo lắng, không sao.
Thẩm Nghi Thu liếc hắn một chút, chỉ thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, trên mặt không có chút huyết sắc nào, đâu có chỗ nào giống như là không sao?
Uất Trì Việt dặn dò mọi người ở đây chớ đem chuyện ngày hôm nay tiết lộ ra ngoài, rồi cùng Thẩm Nghi Thu ngồi lên liễn xa trở về Thừa Ân điện.

Vừa vào trong điện, hắn liền sai thái giám lập tức đi mời Đào phụng ngự, đưa phương thuốc Hồ tăng kia viết cho ông xem xét.
Đào phụng ngự cẩn thận hơn dược tàng lang trẻ tuổi rất nhiều, đem phương thuốc kia nghiền ngẫm hồi lâu, lại cau mày trầm tư nửa ngày, lúc này mới vuốt chòm râu bạc trắng nói:
- Phương thuốc này mới đầu nhìn qua thì thấy giống như không hợp y lý, nhưng xem kỹ, lại giống như hợp lại thành một thể.

Phương thuốc này bên trong có cây diên Hồ Sách, A Nguỵ, Bà La Môn, còn có vị thuốc dân gian của người Hồ nữa, theo lý thuyết y học thì xuất phát từ Tây Vực.

Phải chăng thầy thuốc xuất phát từ dị vực?
Uất Trì Việt cũng không nói chuyện về Hồ tăng nói cho Đào phụng ngự, sợ ông sẽ có thành kiến.

Lúc này nghe ông nói như vậy, không khỏi vui mừng, gật đầu nói:
- Đôi mắt của Đào phụng ngự đúng là rất tinh tường, đúng là của thầy thuốc người Hồ.

Không biết thuốc này mẫu hậu có thể dùng được không?
Bệnh của Hoàng hậu luôn luôn do Đào phụng ngự chẩn trị, cứ cách vài ngày là ông lại tới Cam Lộ cung bắt mạch một lần, đối với bệnh tình của Trương hoàng hậu cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ông ngay lập tức hiểu được, Thái tử vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lại đi mời danh y từ nơi nào đó tới.
Rất nhiều y quan của Thượng dược cục đều khịt mũi coi thường thầy thuốc người Hồ, Đào phụng ngự thì thực ra không nhỏ mọn như vậy.

Ông thấy, chỉ cần có thể chữa bệnh cứu người, trị liệu có hiệu quả, thì chính thống hay không cũng không có liên quan gì.
Ông đã bó tay không còn cách gì khác, nếu như kỳ nhân dị sĩ thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu, thì cũng coi như tích được công đức rất lớn.
Ông hồi tưởng lại kết luận mạch chứng của Trương hoàng hậu, lại xem kĩ lại đơn thuốc viết trên toa một lần, gật đầu nói:
- Cho dù phương thuốc này không có tác dụng, cũng sẽ không làm hại tới thân thể nương nương.
Uất Trì Việt nói:
- Vậy làm phiền phụng ngự, lần sau tới Cam Lộ cung chẩn mạch thì biết phương thuốc này cho mẫu hậu.
Đào phụng ngự giật mình:
- Lão hủ không dám giành công.
Uất Trì Việt lại nói:
- Mẫu hậu tin tưởng Đào phụng ngự nhất, nếu phương thuốc này xuất phát từ tay Đào phụng ngự, tất nhiên sẽ không quá chấn động.

Còn việc của Hồ y, làm phiền Phụng ngự giữ kín như bưng.
Đào phụng ngự bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:
- Nếu phương thuốc này thực sự có thể chữa khỏi được bệnh cũ của Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó xin cho bộc được nói ra sự thật.
Uất Trì Việt biết Đào phụng ngự là người chính trực, nếu ép buộc quá thì chỉ sợ ông sẽ không an tâm, liền lập tức đáp ứng.
Tiễn Đào phụng ngự xong, Thẩm Nghi Thu cho là cuối cùng Thái tử cũng có thể thành thật mà nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, ai ngờ hắn vẫn không chịu nghỉ ngơi như cũ, phân phó tiểu thái giám nói:
- Ngươi đi một chuyến tới Thái Cực cung, đem tấu chương tới đây.
Thẩm Nghi Thu cho lui cung nhân, khuyên nhủ:
- Mới bị mất máu, chàng tốt nhất là nên nằm nghỉ nửa ngày đi.

Uất Trì Việt mây trôi nước chảy nói:
- Ta ngày thường tập võ liên tục nên cơ thể khỏe mạnh, mấy giọt máu thì tính là cái gì.
Mắt thấy mặt hắn đã sắp trắng ngang với tờ giấy mà còn cậy mạnh, nàng chỉ sợ rằng cái tính chết vì sĩ diện này có thêm một trăm năm nữa cũng không thể sửa nổi.
Thẩm Nghi Thu tức giận nói:
- Hẳn là nửa bát vẫn còn chê ít phải không?
Thái tử nói:
- À quên, Đào phụng ngự nói rằng đơn thuốc kia có vài phần hợp lý, nên có thể thấy được Hồ tăng kia cũng có bản lĩnh thực sự.

Không bằng gọi hắn tới xem bệnh cho nàng một chút...
Khuôn mặt Thẩm Nghi Thu khó khăn lắm mới khôi phục được chút huyết sắc lại bị hắn dọa cho trắng bệch:
- Ai cần hắn xem bệnh, chàng sợ máu để lại trong người sẽ thành thừa sao?
Uất Trì Việt tựa vào đầu giường nhàn nhạt mà nhìn nàng, mặt mày có vài phần ngả ngớn:
- Nếu có thể khỏi sớm một chút...!thì bỏ ra nửa chén máu cũng không sao cả.
Thẩm Nghi Thu biết hắn lại đang nghĩ bậy bạ, liền lập tức quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn.
Một lát sau, tiểu thái giám bưng một chén thuốc bổ máu đi vào:
- Để nô hầu hạ điện hạ uống thuốc nhé ạ?
Uất Trì Việt trừng mắt nhìn tiểu thái giám một cái, tiểu thái giám sợ tới mức co rụt cổ lại.
Thẩm Nghi Thu nhìn ở trong mắt chỉ cảm thấy rất buồn cười, thuận tay tiếp nhận chén thuốc cùng thìa, nếm thử một muỗng rồi cầm chén thuốc đưa tới:
- Nước thuốc còn ấm, điện hạ mau uống đi.
Uất Trì Việt nhìn thoáng qua mu bàn tay trắng như tuyết của nàng, khẽ nhướng mày:
- Hình như là do mất máu hơi nhiều nên bây giờ tay chân ta chẳng còn chút sức lực nào cả, đành phải làm phiền nương tử rồi.
Mới nãy Thái tử còn tự xưng thân thể tráng kiện, vậy mà trong nháy mắt đã trở nên mảnh mai yếu ớt, hơi thở mong manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, Thẩm Nghi Thu đành phải đưa bát đến bên môi hắn.
Uất Trì Việt liền giữ lấy tay nàng rồi uống một hớp, phiền muộn nói:
- Lúc còn bé, mỗi khi Ngũ lang đau đầu nhức óc, mẫu phi luôn kiên nhẫn dùng thìa đút từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ cho hắn uống.

Khi đó ta thường nghĩ, nếu như lúc sinh bệnh cũng có người đút cho ta như thế thì tốt quá...
Thẩm Nghi Thu vẫn còn đang nhớ tới nửa bát máu kia, tim còn ẩn ẩn đau, làm sao nghe được ẩn ý làm nũng trong câu này, liền lập tức cầm thìa lên.
Uất Trì Việt vừa lòng thỏa ý.

Thang thuốc kia rất đắng, uống từng ngụm nhỏ thế này lại càng đắng hơn, nhưng với hắn mà nói thì lại ngọt hơn cả đường mật.
Chén thuốc chẳng mấy chốc đã thấy đáy.

Thẩm Nghi vừa buông bát xuống, đã có hai tiểu thái giám mỗi người bưng một chồng lớn tấu chương tới.
Chén thuốc vừa uống phút trước còn chưa trôi xuống dạ dày, Thái tử lúc này đã muốn xoay người xuống giường.
Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng ấn đầu vai hắn xuống:
- Chàng nằm im một lát đi, chẳng lẽ không yên tĩnh nổi nửa ngày sao?
Dứt lời liền mệnh thái giám để tấu chương xuống rồi cho bọn hắn lui ra.
Uất Trì Việt nằm xuống, hai mắt nhìn chồng tấu sách chất cao như ngọn núi nhỏ:
- Đây đều là những thứ phải phê duyệt nhanh một chút...
Thẩm Nghi Thu nhìn lướt qua, cũng thấy không thể làm gì khác.

Hôm nay phê không hết lại đọng tới ngày mai, chỉ sợ càng để lâu sẽ càng ngày càng nhiều.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu chàng tin tưởng ta, ta sẽ đọc cho chàng nghe, chàng cứ nằm im là được rồi.
Uất Trì Việt nói:

- Nếu ngay cả nàng mà ta còn không tin được, vậy ta có thể tin ai nữa?
Hắn dừng một chút:
- Chỉ là nhiều tấu chương như thế, mỗi câu đọc đi đọc lại cũng rất mệt mỏi.

Không bằng nàng phê duyệt thay ta đi, nếu có gì băn khoăn thì cứ để tạm ở một bên trước, đợi ta ngủ dậy sẽ bàn bạc sau.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình.

Chuyện hậu cung thẩm gia vào chính sự, từ trước tới nay luôn là điều tối kỵ.

Uất Trì Việt đời trước cho tới bây giờ đều phân biệt rất rõ ràng chuyện giữa tiền triều và hậu cung, nàng cũng biết Uất Trì Việt sẽ không bởi vì sủng ái một nữ tử mà đem triều chính ra làm trò đùa.
Còn đang chần chờ, Uất Trì Việt đã nắm chặt tay của nàng:
- Trước kia ta vẫn luôn nghĩ không thông.

Đời trước ta đột ngột chết đi, trữ quân tuổi vẫn còn nhỏ, Lư lão thượng thư thì đã về hưu, một đảng của Tiết Hạc Niên làm sao có thể thành thật như vậy được.

Đến khi càng ngày càng hiểu rõ về nàng, mới mơ hồ có chút phỏng đoán.

Đợi tới khi trải qua trận chiến ở Linh Châu xong, ta mới hoàn toàn hiểu rõ, triều cục có thể bình ổn được như vậy, nhất định không thể thiếu được công lao của nàng.
Thẩm Nghi Thu giật mình trong lòng.

Tuy nói đời trước nàng thân là Thái hậu, tiếp nhận quyền hành lúc trữ quân còn nhỏ tuổi cũng không có gì đáng trách.

Nhưng Uất Trì Việt lại sống tới giờ, việc này suy cho cùng vẫn là phạm vào đại kỵ.

Nếu đổi lại là người lòng dạ hẹp hòi như kim thượng, không biết còn làm ra bao nhiêu trò đề phòng nữa.
Uất Trì Việt lại nói:
- Nếu nàng là thân nam nhi, nhất định sẽ là bậc anh tài uyên bác.

Đánh tiếc nàng lại là nữ tử, ta chỉ có thể tạm chấp nhận để Ninh Ngạn Chiêu chắp vá vào thôi.
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười, đến lúc này rồi mà vẫn không quên dìm mạnh Ninh thập nhất xuống.
- Nhưng mà cũng may mà nàng là nữ nhi, nếu không thì chắc chắn ta đã dẫm vào vết xe đổ của vị quận vương tổ tiên kia rồi.
Thái tử nói tiếp:
- Đã tài giỏi như vậy, nếu bởi vì gả cho ta mà mai một đi, vậy đó không phải là lỗi của ta sao? Đáng tiếc ta lại không thể không cưới nàng, nên đành phải mệt mỏi cho người tài đức như nàng luôn có nhiều việc phải làm.
Thẩm Nghi Thu không biết nên nói gì cho phải.

Việc này hiển nhiên không hợp quy củ, nhưng nếu lời nói kia của Thái tử mà truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu ngôn quan tức đến mức dậm chân bình bịch nữa.
Nhưng mà lời nói này của hắn lại giống như đã đánh thức một loại khát vọng không tên nằm sâu trong đáy lòng nàng.

Có cơ hội được chứng kiến trời đất bao la, thì làm gì có ai cam tâm tình nguyện bị nhốt ở đây giếng chứ?
Uất Trì Việt trông thấy thần sắc khẩn trương của nàng, cười cười đặt nốt tay còn lại lên tay nàng:
- Nàng đừng lo lắng, quen thuộc với chuyện triều chính sớm cũng là đề phòng khỏi tai họa.

Vạn nhất đời này ta vẫn đoản mệnh...
Thẩm Nghi Thu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đem nửa vế câu sau của hắn nuốt lại trong cổ họng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi