Edit: Hà Thu
Lời vừa ra khỏi miệng, Uất Trì Việt ngay lập tức đã cảm thấy hối hận. Hắn cưới Thái tử phi về, không phải là muốn nàng hầu hạ mình giống như người hầu. Kể cả là đối với thị thiếp, hắn cũng chưa bao giờ yêu cầu như vậy.
Nhưng hắn lại là quân vương, lời nói ra nhất ngôn cửu đỉnh. Đã nói ra rồi thì không có lý do gì đi thu hồi lại, huống chi nếu lúc này lật lọng, chẳng biết Thẩm thị trong lòng sẽ cười nhạo hắn như thế nào.
Thẩm Nghi Thu cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Đời trước tuy Uất Trì Việt đối xử lạnh nhạt với nàng, nhưng cũng chưa từng bắt nàng phải khổ sở. Tuy nói chuyện thê tử hầu hạ phụ quân là chuyện đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì lạ nhưng nàng cùng lắm cũng chỉ từng giúp hắn thay quần áo thôi.
Nhưng Thái tử đã yêu cầu như vậy, nàng cũng không có lý do gì để cự tuyệt cả. Chuyện nàng am hiểu nhất chính là nhẫn nhục chịu đựng, còn có phúc thì nên bình tĩnh.
Uất Trì Việt nhìn thấy nàng mang bộ dáng miễn cưỡng chấp nhận, trong lòng tự dưng cảm thấy có chút khổ sở. Cũng muốn giải thích rằng bản thân không phải là cố ý làm nhục nàng, nhưng lại chẳng nói lên lời, cố nén ở trong lòng nên sắc mặt càng trở nên khó coi.
Hai người đều mang tâm tư riêng, một trước một sau đi tới phòng tắm phía sau Thừa Ân điện.
Thái tử sống giản dị, bể tắm của Đông cung so với Bồng Lai cung thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ tầm tám thước vuông, các hướng nam bắc xây thêm ba tầng gạch đá, đáy ao phủ gạch hoa sen.
Lúc này, mấy cung nhân đang rót nước nóng vào bể tắm vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thái tử phi đi cùng với Thái tử. Thậm chí còn nói muốn tắm cùng nhau, đúng là kinh hãi.
Nhìn vào sắc mặt của hai người thì cũng không thấy có tí "không khí lãng mạn" nào cả. Nhất là Thái tử, vẻ mặt giống như có người thiếu hắn năm trăm xâu tiền vậy.
Nhóm cung nhân chẳng rõ tình hình như thế nào, cũng chẳng dám nhìn nhiều, chỉ hận không thể đem mặt chôn luôn vào ngực.
Ngược lại thì thần sắc của Thái tử phi cũng không có gì khác với ngày thường. Vẫn bình tĩnh phân phó cung nhân chuẩn bị đậu tắm, khăn lược cùng quần áo ngủ. Sau khi chuẩn bị xong thì để bọn hắn chờ ở ngoài cửa, nếu có càng nhiều người nhìn, thì chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.
Sau khi cho lui cung nhân, Thẩm Nghi Thu liền nói với Uất Trì Việt:
- Thiếp giúp điện hạ cởi áo.
Lúc đầu trong lòng Uất Trì Việt mang lòng áy náy, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nàng giống như đang giải quyết công việc bình thường, tự dưng nổi lên tính tình, xoay người mặt hướng về nàng, không nói lời nào mà đưa hai tay dơ lên.
Thẩm Nghi Thu cúi đầu xuống, rón rén cởi nút đai lưng bằng ngọc bên hông hắn, gỡ đai lưng xuống. Tiếp theo cởi tới áo ngoài rồi treo lên cái móc ở trên, lại tháo tiếp dây áo ngắn bên trong rồi cởi hẳn ra ngoài cho hắn. Ngay sau đó l0ng nguc cân xứng của Uất Trì Việt lập tức hiện ra trước mặt nàng.
Đời trước Thẩm Nghi Thu cũng từng thay y phục cho Uất Trì Việt rồi, nhưng cùng lắm cũng chỉ cởi áo ngoài và giày vớ thôi.
Uất Trì Việt không thích cùng người khác tiếp xúc da thịt, cho dù là có ngủ cùng nhau đi nữa, cũng rất ít khi cởi đến áo trong.
Bên trong tẩm điện ánh nến mờ ảo, không thể so với phòng tắm đèn đuốc sáng trưng, soi rọi rõ ràng từng tấc da thịt.
Dù đã là vợ chồng nhiều năm, Thẩm Nghi Thu vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nàng không khỏi cúi gằm mặt xuống che giấu ánh mắt, hai gò má nhiễm sắc đỏ bừng.
Uất Trì Việt nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý, cố tình nói:
- Thái tử phi rất nóng à? Sao hai gò má lại đỏ bừng như vậy?
Thẩm Nghi Thu cắn c4n môi dướ1:
- Tạ điện hạ đã quan tâm, chỉ hơi nóng một chút thôi.
Hai mắt nàng nhiễm hơi nước, càng lộ ra vẻ quyến rũ, uyển chuyển. Dung mạo nàng vốn đã xinh đẹp kiều diễm, bây giờ lộ ra cảm xúc thẹn thùng càng thêm phần đáng yêu, kiều mị.
Giọng nói của Uất Trì Việt bất giác trở nên trầm thấp:
- Thái tử phi cẩn thận một chút, đừng để nóng quá.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Đa tạ điện hạ quan tâm.
Một tay thay hắn cởi xuống quần ngoài.
Chỉ chốc lát sau, quần áo trên người Uất Trì Việt gần như đều đã cởi hết sạch, chỉ còn sót lại một chiếc quần nhỏ ở dưới háng, bao quanh vòng eo săn chắc của hắn.
Hắn biết Thái tử phi đang nhìn mình, trong lòng lại cảm thấy có chút tự hào. Thân hình này của hắn nếu nhiều thêm một phần thì là quá to con, thiếu đi một phần thì lại quá gầy gò. Đúng là ngàn dặm chỉ tìm được một thôi.
Ninh Ngạn Chiêu là một tên mọt sách chỉ biết vùi đầu vào sách vở, làm sao có thể có được thân hình hoàn hảo giống như hắn được?
Thẩm Nghi Thu cũng không thể không thừa nhận. Bình thường vóc dáng của Thái tử luôn eo ra eo, chân ra chân, dáng người cao ráo cân đối, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nàng chưa từng nhìn qua thân thể của nam nhân nào khác nên cũng không biết so sánh thế nào, nhưng Uất Trì Việt thì chắc chắn là rất hoàn mỹ rồi.
Chỉ tiếc là lúc này nàng đang bực đến ngứa cả răng, làm gì có tâm trạng mà thưởng thức.
Uất Trì Việt cũng không có ý tự mình động thủ, chờ nàng thay mình cởi nốt chiếc quần còn lại.
Thẩm Nghi Thu chẳng biết phải làm như thế nào, những chuyện riêng tư như thế này, từ trước tới nay toàn là Uất Trì Việt tự mình làm.
Uất Trì Việt lại không có ý định buông tha cho nàng, thúc giục nói:
- Thái tử phi còn chờ gì nữa?
Thẩm Nghi Thu khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, đưa tay cởi dây lưng. Nhưng dây này vừa trơn lại vừa nhiều nút thắt, tay nàng run một cái, không cẩn thận đem nút thắt buộc chặt thành nút chết.
Nàng càng thêm căng thẳng, bên trong phòng tắm lại nóng bức, trên trán nàng lập tức rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Giọng nói của Uất Trì Việt tràn đầy ý cười:
- Thái tử phi gặp chuyện gì khó xử sao?
Thẩm Nghi Thu nghiến răng ken két, cái dây lưng kia giờ thắt thành bế tắc luôn rồi, càng luống cuống càng không tháo được.
Uất Trì Việt cười khẽ một tiếng:
- Để ta.
Dứt lời hắn buông tay xuống, với lấy thanh tiểu hồ đao trong túi quần dài mà nãy nàng đã cởi, dứt khoát cắt đứt dây lưng.
Thẩm Nghi Thu không dám nhìn nên nhanh chóng cụp mắt xuống, gương mặt nàng đỏ bừng, đỏ đến mức giống như con tôm đã được luộc chín vậy.
Lúc đầu Uất Trì Việt vốn muốn trêu ghẹo nàng, lúc này cũng có chút xấu hổ nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhanh chóng xoay người bước vào trong hồ.
Ngâm nước nóng được một lúc, hắn mới định thần lại, quay đầu nói với Thẩm Nghi Thu đang đứng bên cạnh hồ:
- Thái tử phi không tới hầu hạ cô tắm rửa sao?
Thẩm Nghi Thu lười nhác so đo, đi đến phía trước, cầm lấy khăn vải, bắt đầu thay hắn chà người.
Thẩm Nghi Thu từ nhỏ được người khác hầu hạ, nào đã từng hầu hạ ai bao giờ nên ra tay chẳng biết thế nào là nặng thế nào là nhẹ. Sẵn lại đang có lửa giận trong người nên nàng dùng hết tám phần sức lực.
Uất Trì Việt cảm thấy da thịt mình sắp bị nàng cọ mòn hết một tầng, cũng chẳng biết nàng đây là đang chà lưng hay là mưu sát phu quân mình nữa. Nhưng hắn kiên quyết không chịu thua, khẽ cắn môi cười nói:
- Lực đạo của Thái tử phi rất vừa phải, rất hợp ý của ta.
Thẩm Nghi Thu trong lòng cười lạnh, trên tay lại tăng thêm chút sức lực, thẳng đến khi phía sau lưng Uất Trì Việt đều đã đỏ lên, thì hai cánh tay nàng cũng vừa mỏi vừa đau đến tê dại.
Uất Trì Việt cắn răng nhẫn nhịn nửa ngày, bây giờ cũng không chịu nổi nữa:
- Được rồi.
Thẩm Nghi Thu đã đổ mồ hôi nhễ nhại, nghe vậy không khỏi thở phào một hơi:
- Thiếp hầu hạ điện hạ không được chu đáo, mong điện hạ thứ lỗi.
Sau lưng Uất Trì Việt vừa nóng rát vừa đau nhức, nhưng vẫn cố bình thản ung dung như cũ:
- Thái tử phi khiêm tốn quá rồi. Lần đầu tiên đã hầu hạ ta thoải mái như vậy, về sau còn cần phải vất vả cho Thái tử phi nhiều rồi.
Tay Thẩm Nghi Thu run lên một cái, đánh rơi khăn vải vào trong hồ. Như thế này còn chưa đủ?
Nhưng mà Uất Trì Việt cũng chỉ muốn đùa nàng chút thôi, hắn cũng không có nhiều lớp da để cho nàng mài như thế.
Chỉ là nhìn thấy nàng lúng túng, toàn thân hắn liền cảm thấy thoải mái, mãn nguyện đứng dậy khỏi hồ tắm:
- Làm phiền Thái thử phi lau khô nước trên người giúp ta.
Thẩm Nghi Thu bị hắn dày vò quá sức. Sau khi tống được tên phật tổ này ra ngoài, nàng lại gọi cung nhân vào thay nước lần nữa. Sau khi tắm rửa xong xuôi, nàng chỉ cảm thấy vô cùng đau lưng, xương cốt toàn thân như muốn vỡ ra thành từng mảnh.
Vừa tiến vào giường nằm, Uất Trì Việt lại không khách khí ôm trọn nàng vào trong ngực, nói sau tai nàng:
- Hôm nay thực sự vất vả cho Thái tử phi rồi.
Thẩm Nghi Thu yên lặng khẽ đếm từ một đến mười để cho bản thân bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói:
- Đây là bổn phận của thần thiếp.
Đến cùng thì Uất Trì Việt vẫn cảm thấy có chút áy náy. Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm,sau này nếu tới Hoa Thanh trì tắm, sẽ đáp lễ hầu hạ nàng lại một phen. Nghĩ tới đây, toàn thân lại cảm thấy khí huyết sôi trào, nhanh chóng lùi về sau một chút.
Kể từ ngày hôm đó, Thái tử giống như là đã tìm được niềm vui mới, năm sáu ngày tiếp theo đều ở tại Thừa Ân điện. Mặc dù không kêu Thái tử phi tắm rửa cho mình nữa, buổi tối chung chăn chung gối cũng chẳng làm gì cả, nhưng toàn thân Thẩm Nghi Thu vẫn thấy không được thoải mái. Có cấp trên ở bên cạnh, mọi cử chỉ hành động đều lọt vào mắt hắn, cảm giác này đúng là không dễ chịu chút nào.
Càng đáng ghét hơn chính là, hắn dường như đã hình thành thói quen ôm nàng ngủ mỗi đêm. Cho dù nàng đợi hắn ngủ say, tranh thủ lặng lẽ chui ra khỏi vòng tay hắn rồi, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn vẫn có thể nhắm mắt tìm tới, thuần thục ôm nàng vào lòng.
Dần dà, Thẩm Nghi Thu cũng lười chẳng thèm vùng vẫy nữa.
Cũng may mấy ngày sau, kỳ quỳ thủy bất thường của Thẩm Nghi Thu đột nhiên tới, nàng cuối cùng cũng có thể thoải phào một hơi.
Đêm đó, Uất Trì Việt vẫn như thường lệ tới Thừa Ân điện dùng bữa. Ăn xong đang muốn gọi cung nhân đi chuẩn bị nước nóng thì Thẩm Nghi Thu nói:
- Xin điện hạ thứ tội, thần thiếp mấy ngày hôm nay không tiện hầu hạ...
Nửa ngày sau Uất Trì Việt mới hiểu ra "không tiện hầu hạ" là có ý gì, hắn thầm nghĩ xem lúc nào thì nàng mới hết.
Hắn điềm nhiên nói như không có việc gì:
- Không sao. Dù sao ta ở Thừa Ân điện cũng đã quen rồi, tối nay vẫn sẽ ngủ ở đây.
Dù sao thì nguyệt tín cũng chẳng cản trở hắn ôm nàng ngủ. Thẩm Nghi Thu tuy gầy, nhưng chỗ nào cần có thịt thì vẫn có, ôm vào ngực rất thoải mái.
Thẩm Nghi Thu há hốc mồm không nói nên lời, nửa ngày sau mới nói:
- Thiếp chỉ sợ làm tổn hại đến điện hạ...
Uất Trì Việt bật cười thành tiếng:
- Đó chỉ là mấy lời nói vô căn cứ của những phụ nhân ở nông thôn thôi, Thái tử phi kiến thức sâu rộng, sao cũng tin những thứ này.
Thẩm Nghi Thu đành phải gượng cười:
- Điện hạ nói rất phải.
Uất Trì Việt thấy sắc mặt nàng không tốt, liền cảm thấy rất vui vẻ. Hắn giục nàng lên giường ngủ, nằm ôm nàng từ phía sau lưng, đem mặt chôn ở cổ nàng rồi hít sâu một hơi:
- Thái tử phi dùng mùi hương gì vậy?
Thẩm Nghi Thu khô khan nói:
- Chỉ là hương bình thường hay dùng để xông quần áo thôi. Nếu điện hạ thích, ngày mai thiếp sẽ sai người đưa tới cho điện hạ.
Uất Trì Việt lại tiến lên hít hà trên cổ áo nàng, mới biết mùi hương vừa rồi rõ ràng không phải là mùi của hương xông. Hình như đó là mùi thơm đặc trưng trên cơ thể nàng, hôm nay có vẻ nồng hơn một chút.
Hắn đưa tay ôm nàng chặt hơn một chút, thấp giọng nói:
- Nghi Thu...
Cơ thể người trong ngực lập tức cứng đờ. Uất Trì Việt cảm thấy rất thú vị, lại đem nàng ôm chặt hai lần, phát ra tiếng kêu trầm thấp, chọc nàng một lúc rồi nói:
- Mấy ngày nay trong triều có chút chuyện xảy ra, nếu như nàng nghe được chuyện gì không hay, cũng đừng lo lắng, đừng để trong lòng, ta sẽ tự có tính toán.
Nghe thấy thế, Thẩm Nghi Thu cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Việc của triều đình có thể làm ảnh hưởng tới nàng rất ít, nghĩ một chút liền rõ ràng, Uất Trì Việt là đang muốn ra tay với nhị bá của nàng.
Có thể sớm đem thứ sâu mọt hại nước hại dân này gạt bỏ, chính là chuyện tốt cho đất nước, đối với nàng cũng không phải là chuyện xấu. Hiện tại để cho người ta chỉ trích vài câu cũng được, dù sao cũng tốt hơn đời trước, cứ thế bị đẩy vào vũng bùn.
Nhưng mà Uất Trì Việt lại lo lắng nàng sẽ khổ sở vì những lời nói đàm tiếu hồ đồ ngoài kia, không ngại nhắc nhở nàng trước. Đây đúng là một chuyện vô cùng mới mẻ.
Hắn luôn phân biệt chuyện của triều đình và hậu cung rất rõ ràng. Đời trước cho dù rất sủng ái Hà Uyển Huệ, nhưng cũng chưa từng đề bạt người của Hà gia. Ngay đến đệ đệ ruột thịt của Hà thục phi cũng phải đi thi khoa cử tiến sĩ đàng hoàng, thi đến năm thứ năm mới được đậu.
Cho dù Thẩm Nghi Thu không tình nguyện thừa nhận, nhưng trong nội tâm cũng rất rõ ràng, đời này Uất Trì Việt đối với nàng có chút để ý.
Có lẽ là bởi vì nàng đã đính hôn với người khác, hắn không cam lòng, cho nên nhất định phải để cho nàng cúi đầu quy phục. Uất Trì Việt ở trên lưng ngựa mà có được thiên hạ, bình thường nhìn rất ôn nhu nhã nhặn, nhưng thực chất bên trong lại có một sự cố chấp vô cùng.
Đời trước hắn sủng ái Hà Uyển Huệ như thế, ngoại trừ thiên vị thì hắn cũng rất thích kiểu nữ nhân như vậy. Những người thầm thương trộm nhớ hắn bao nhiêu năm, chỉ sợ cũng không bao giờ tìm ra được nguyên nhân này.
Bây giờ bọn họ mới thành thân, ngày thường nàng cũng được xem là tướng mạo đoan chính, hắn cảm thấy mới mẻ cũng không có gì là lạ.
Thẩm Nghi Thu có chút phiền muộn, nhưng cũng không quá lo lắng. Hắn bây giờ có vẻ còn đang hứng thú, nhưng cũng chỉ giống như là trêu chọc con chó con mèo một chút thôi. Đợi một thời gian nữa, tới khi hắn tìm được trò tiêu khiển thú vị hơn thì sẽ không đến tìm nàng nữa đâu. Nàng chỉ cần cố gắng chịu đựng một thời gian ngắn thôi, hết thời gian này nhất định sẽ ổn.
—————
Hai ngày sau, Thẩm Nghi Thu đã biết chuyện Uất Trì Việt muốn nói đến là chuyện gì.
Ngự sử Trung thành Lưu Diên đã viết thư để luận tội Thẩm Thanh Huyền vì tội bỏ bê công việc, ăn chơi xa xỉ. Năm ngoái chủ trì lễ hội té nước ở ngoại ô lẽ ra phải nhịn ăn bảy ngày, nhưng hắn đã lại qua đêm ở Tần lâu quán - Bình Khang phường. Tất cả các tội danh trên nếu được xác minh đúng sự thật thì sẽ bãi nại để quan chức điều tra.
Lưu Trung thừa vốn là Trực học sĩ* của Sùng Văn quán đông cung, ai cũng biết ông là người thân cận của Thái tử. Bây giờ ông đích thân luận tội, rõ ràng là chủ ý của Thái tử.
* Trực học sĩ làm việc sự vụ trong viện, nhưng quyền cũng như chưởng viện học sĩ. Thị độc học sĩ, Thị giảng học sĩ, Thị độc, Thừa chỉ và Thị giảng, đều coi về việc biên soạn, trước thuật để giúp vào việc từ hàn.
Ngày đó Thẩm gì tiếp giá gióng trống khua chiêng ầm ĩ, trên dưới triều chính đều nói Thẩm gia muốn mượn tay Thái tử phi để đứng dậy. Ai biết mới qua một đêm Thái tử lại phất tay áo bỏ đi, bây giờ lại muốn cách chức của Thẩm nhị lang.
Tất cả mọi người đều phỏng đoán xem lý do Thẩm gia đắc tội Thái tử là gì, tại sao lại đến mức mà ngay cả mặt mũi của thê tử hắn cũng không kiêng nể, quyết tâm muốn trừng phạt bá phụ của nàng.
Cũng vào thời gian này, Uất Trì Việt đã ở liền ba đêm tại Trường Thọ viện, không tới Thừa Ân điện dùng bữa tối nữa. Trong lòng những người ở Đông cung cũng đang nổi sóng, đứng ngồi không yên.
Đến sáng ngày thứ tư, sau khi luyện kiếm xong, Uất Trì Việt liền trở lại trong viện, gọi thái giám Lai Ngộ Hỉ tới hầu hạ hắn dùng bữa sáng.
Tâm Lai Ngộ Hỉ so với tài còn nhạy bén hơn rất nhiều, làm sao không nhận ra ý định của Thái tử. Nhưng Uất Trì Việt không hỏi, hắn cũng giả bộ không biết, chỉ khom người thay Thái tử bày đồ ăn ra.
Uất Trì Việt dùng một miếng ngọc lộ đoàn, rốt cục không kiềm nén được nữa, giống như lơ đãng hỏi:
- Ta bảo ngươi để ý tới Thừa Ân điện, mấy ngày nay bên đó thế nào?
Lai Ngộ Hỉ nói:
- Khởi bẩm thái tử điện hạ, nương nương vẫn bình thường, hôm qua mới phạt hai cung nhân, đuổi một nội thị đi.
Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng:
- Mới có mấy ngày, những người này đã không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Mấy ngày nay hắn cố ý không tới Thừa Ân điện, cũng là vì muốn thử xem hạ nhân của Thừa Ân điện có đáng tin hay không.
Hắn sắp xếp người của mình bên trong, lệnh cho bọn họ quan sát bọn hạ nhân mấy ngày xem chúng có ý khinh thường Thái tử phi hay không. Hắn vốn muốn giúp Thẩm Nghi Thu dọn dẹp người bên cạnh một chút, ai ngờ nàng không cần hắn giúp đỡ đã tự mình động thủ, sắp xếp của hắn lại thành vô tác dụng.
Đời trước của Thẩm Nghi Thu chính là như vậy, gặp chuyện gì cũng tự mình nghĩ cách giải quyết, bị ủy khuất cũng chưa từng nói với hắn.
Hắn mới đầu cũng thấy nàng như vậy thực ra cũng tốt, về sau khiến hắn an tâm thành thói quen nên đương nhiên cũng không quan tâm.
Uất Trì Việt đột nhiên cảm giác mùi vị hoa quả đang nhai trong miệng nhạt như nước ốc, hắn lại hỏi:
- Thái tử phi mấy ngày nay thế nào?
Ánh mắt Lai Ngộ Hỉ lấp loé.
Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dạng hắn như kiểu muốn nói lại thôi, trong lòng thầm nghĩ chắc mấy ngày hôm nay Thái tử phi sống không tốt, khoé miệng không tự chủ được mà giương lên.
Trước đó hắn ngày qua ngày đều ở Thừa Ân điện, nghĩ chắc nàng tập mãi cũng thành thói quen. Bây giờ đã ba ngày không thấy hắn tới, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy mất mát. Nàng ở trong chăn lạnh, tay chân cũng lạnh, đêm dài đằng đẵng, mới biết được điểm tốt của hắn.
Lai Ngộ Hỉ biết hắn đang hiểu lầm, trong lòng ngầm thở dài, vẫn nói ra sự thật:
- Hôm qua hai vị lương đệ tới Thừa Ân điện thỉnh an, cùng nương nương dùng bữa trưa. Tiếp theo lại cùng nhau vẽ tranh, ngắm hoa rồi chơi cờ.
Uất Trì Việt gật gật đầu, hai người Tống Vương này ngược lại còn có mấy phần hiểu chuyện, biết đi an ủi Thái tử phi.
Đời trước cả ba người cũng rất hợp nhau, rất đáng được khen ngợi.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lát nữa, ngươi vào kho lấy ra hai trăm tấm gấm lụa đang thịnh hành, một nửa đem tới Thừa Ân điện, còn một nửa chia đều cho hai người lương đệ.
Hắn dừng một chút lại hỏi:
- Còn hôm nay thì sao? Thái tử phi đang làm gì?
Lai Ngộ Hỉ rũ mi mắt xuống, nói:
- Hôm nay sáng sớm nương nương đã triệu hai vị lương đệ tới dùng đồ ăn sáng, lại mời thêm hai người từ giáo phường tới điện mua vui, nói là muốn tới vườn ngắm cảnh uống rượu, nghe đàn tỳ bà, thưởng thức hoa cúc...
Uất Trì Việt đập đôi đũa bạc xuống bàn đánh "bốp" một tiếng. Ở Thục Cảnh viện không có cơm ăn sao? Hay là cơm canh của Thừa Ân điện đặc biệt ngon? Bọn họ chạy tới đó cả ngày, bảo sao cũng không thấy tới Trường Thọ viện thỉnh an?
Hắn giận tái mặt nói:
- Hai người bọn họ thân là lương đệ, biết rõ thân thể Thái tử phi không khỏe mà vẫn suốt ngày vẫy tay ra hiệu cho nàng chạy tới hoa viên, quả thực không ra thể thống gì.
Lai Ngộ Hỉ im lặng không dám hé răng.
Uất Trì Việt cầm chén trà lên uống một ngụm lớn, vẫn không nhuận khí nổi, hắn đứng lên nói:
- Chuẩn bị liễn, tới Thừa Ân điện.